Mùa thu năm 1795, cả Paris đều thấy nhẹ nhõm lạ lùng. Chế độ kinh hoàng tiếp sau cuộc Cách mạng Pháp đã kết thúc. Cả thành phố đều thở phào nhẹ nhõm và thoải mái tổ chức lễ hội và tiệc tùng linh đình đến ngày này qua ngày khác.
Chàng thanh niên Napoleon hai mươi sáu tuổi lại không quan tâm đến những buổi ăn nhậu ồn ào đó. Chàng tạo cho mình danh tiếng là vị dũng tướng tài ba và gan dạ giúp đất nước dập tắt được bạo loạn, nhưng tham vọng của chàng là vô hạn và chàng nóng lòng muốn có tiếp tục những cuộc chinh phục khác. Chàng đã gặp Josephine tại dinh thự của mình.
Josephine mang vẻ đẹp ngoại quốc và mọi thứ ở nàng đều toát sự ẻo lả đầy nhục cảm. Mặt khác nàng nổi tiếng sống phóng túng trong khi chàng thanh niên Napoleon nhút nhát e dè lại tin tưởng vào đời sống hôn nhân. Dù biết vậy, nhưng khi Josephine mời chàng đến dự buổi dạ hội, chàng cũng đã gật đầu chấp thuận.
Tại buổi vũ hội chàng cảm lạc lõng giữa cái thế giới quý tộc thông minh và sắc sảo, những văn hào, những mỹ nhân nhan sắc tuyệt trần, có người còn xinh đẹp hơn cả chủ nhân của buổi tiệc. Nhưng tất cả đàn ông đều vây quanh Josephine, họ bị thu hút bởi sự duyên dáng và phong cách vương giả của nàng. Nhưng nhiều lần nàng bỏ rơi bọn họ để đến bên Napoleon. Sự quan tâm của Josephine đã vuốt ve cái tôi bất an của chàng.

Đọc thêm:

Chàng bắt đầu đến thăm nàng thưởng xuyên hơn, thỉnh thoảng nàng làm lơ chàng khiến chàng phải ra về trong giận dữ. Nhưng đến ngày hôm sau nhận được lá thư nồng nàn từ Josephine, chạng vội vàng chạy đến bên nàng. Chẳng bao lâu, chàng đã dành phần lớn thời gian bên nàng. Đôi khi nàng cũng có những màn buồn bã, hờn giận, khóc lóc nhưng điều này chỉ làm chàng gắn bó với nàng hơn. Đến tháng Ba năm 1796 thì Napoleon cưới Josephine.
Hai ngày sau đám cưới, Napoleon phải đến miền Bắc nước Ý để lãnh đạo cuộc chiến chống quân Áo. Napoleon viết thư thể hiện sự da diết của mình với nàng. Ông hay lơ đãng, bỏ họp sớm, bỏ hàng giờ để viết thư tay và hay đăm đăm đăm ngắm nhìn Josephine trên mặt dây chuyền đeo ở cổ. Nhưng nàng ít viết thư cho ông và thiếu đi sự nồng nàn, đồng thời nàng cũng không chịu qua Ý với ông. Ông thấy mình phải nhanh chóng kết thúc cuộc chiến để có thể trở về bên nàng. Ông giao chiến với quân thù bằng một bầu nhiệt huyết khác thường và bắt đầu mắc sai phạm. Trong thư ông viết cho Josephine, ông nói: "Ta phải sống vì nàng! Ta làm việc để được gần nàng và hy sinh bản thân để được đến với nàng" Chính nàng là động lực thúc đầy Napoleon chiến thắng quân thù.

Đọc thêm:

Nhưng nàng cứ như khước từ tình cảm của ông, nàng từ chối đến Ý để thăm ông khiến ông nổi giận nhưng cuối cùng gặp được nàng và nhận chút ân huệ nàng ban tặng cho cũng đủ làm ông mềm lòng, bỏ hết thời gian đưa nàng đi dạo xe ngựa, khiến những cuộc họp chiến lược bị bỏ qua. Sau này, Napoleon nghe tin đồn là Josephine có tình nhân trong thời gian ông ở Ý, vì thế nên tình cảm của ông với nàng cũng nguội dần, và ông cũng bắt đầu cũng có vô số tình nhân. Nhưng chỉ cần nàng đóng vài màn kịch cũng đủ để ông làm nô lệ cho nàng.
Năm 1804, Napoleon phong nàng làm hoàng hậu.Sau này, lúc Napoleon đang nằm trên giường bệnh chờ chết, câu cuối cùng ông thốt ra là "Josephine"...
#chapter4 #artofseduction
(Mọi người có thể đọc thêm nhiều mẫu chuyện về Josephine và Napoleon, sẽ có nhiều cách nhìn thiếu thiện về mối tình này, tuy nhiên người phụ nữ này đã góp phần làm nên một người đàn ông vĩ đại như Napoleon.)
----
Con người rất vô lý. Với họ thì một cuộc chinh phục dễ dàng sẽ không đáng giá bằng một cuộc chinh phục phục khó khăn. Họ chỉ thực sự bị kích thích bởi những gì mà họ bị từ chối hay chiếm hữu được hoàn toàn. Rồi lại từ làm mình đau khổ.Thế nên, những người đàn ông đam mê cảm giác chinh phục như Napoleon thường lại từ bị dày vò bởi người phụ nữ họ không hoàn toàn chiếm hữu được. Thế gian lắm những người đàn ông như vậy, như mối tình của nữ hoàng Ai Cập Cleopatra, mối tư tình của Lữ (Lã) Bố và Điêu Thuyền, và cũng như Oliver với nàng...#?
Tuan Nguyen