CAN ĐẢM ĐỂ...LƯỜI
Hằng hà sa số công việc ở đời, lười biếng rõ ràng là dễ nhất. Bởi việc duy nhất chúng ta phải làm là...chẳng làm gì cả. Nó hẳn dễ đến...
Hằng hà sa số công việc ở đời, lười biếng rõ ràng là dễ nhất. Bởi việc duy nhất chúng ta phải làm là...chẳng làm gì cả. Nó hẳn dễ đến độ ai cũng sa đà vào được. Đứa trẻ lười ăn, thiếu niên lười học, thanh niên lười lao động, người già lười vận động.
Khắp xung quanh ai cũng kêu lười. Khắp xung quanh, cứ 5 phút lại có người đăng status than bản thân dạo này lười quá chểnh mảng quá! Thế rồi cũng chính anh đó/chị đó hôm sau đăng thêm chiếc status kết thúc sáu tháng trời cực nhọc làm dự án A chương trình B công việc Z, tag 500 nhân sự và một lời cảm ơn thật dài. Thế là sao nhỉ…

Mình đặt ra một khái niệm gọi là "lười chân chính". Không phải ai cũng biết lười cho ra hồn. Nhiều người làm được không có nghĩa tất cả đều biết cách. Mà bạn biết đấy, làm việc sai cách ít khi mang lại hiệu quả. Đơn giản như việc ăn, cậu em mình lên 5 tuổi mới thỏ thẻ hỏi mẹ: "Mẹ ơi, nhai có nghĩa là hai hàm răng cắn cắn vào nhau ạ?" Mẹ mình ngạc nhiên hỏi lại, thì ra bấy lâu cu cậu chưa biết nhai đúng cách thật.
Nếu để lâu, rất có thể em mình sẽ giống cô bạn gì đó nổi tiếng chỉ húp mì vì không biết cách nhai, sinh ra béo phì phải nằm một chỗ.
Nếu để lâu, rất có thể những tháng ngày chúng ta dành để chẳng làm gì, để tĩnh tâm, quan sát chính mình bla bla rồi sẽ thành chuỗi ngày tự trách bản thân vô công rồi nghề, vô dụng, không có tương lai, không xứng đáng. Vậy thì phí phạm và nguy hiểm lắm thay.
Nếu để lâu, rất có thể những tháng ngày chúng ta dành để chẳng làm gì, để tĩnh tâm, quan sát chính mình bla bla rồi sẽ thành chuỗi ngày tự trách bản thân vô công rồi nghề, vô dụng, không có tương lai, không xứng đáng.
Mình nghĩ "lười chân chính" là khi bạn thực sự chẳng làm gì cả. Bạn không suy nghĩ, chẳng đắn đo, bạn không lo trong lúc mình nằm im nghe nhạc thì những người bằng tuổi đang rong ruổi du học, túi bụi kinh doanh, học hành chăm chỉ hay lấy vợ lấy chồng. Bạn chỉ hiện diện ở giây phút đó, không bận bịu với suy nghĩ, đánh giá hay trách móc.

Và cũng chính bởi vậy, mình cho rằng để thật sự lười biếng chúng ta cần rất nhiều can đảm. Mình đã quen bị nhận xét là lười và tự mình cũng tin vậy. Thế nên mỗi khi chẳng làm gì cả, mình tự trách bản thân đã không dành thời gian đó cho việc "ý nghĩa" hơn như học ngôn ngữ hay kĩ năng mới. Nhan nhản bài viết "tuổi trẻ phải dấn thân, còn trẻ phải làm hùng hục, còn trẻ, đừng phí phạm một giây phút nào mà hãy học đi, hãy du lịch, hãy kiếm thật nhiều thật nhiều tiền..." Chúng tác động không nhỏ. Những ý nghĩ tương tự ám ảnh "bọn lười" chúng mình ngày lẫn đêm. Thế rồi ngoảnh lại, mình tự hỏi: tại sao sống lại luôn phải lo sợ mình làm không đủ tốt? Thế nào là tốt, thế nào là đủ? Làm "đủ tốt" theo ý xã hội rồi thì mình có hạnh phúc không? Làm "đủ tốt" theo ý mình liệu có phải cái cớ để chây ì, để rồi tương lai bấp bênh không?
Lười "chân chính", lười đúng cách, lười cho ra hồn thật sự cần nhiều can đảm hơn chúng ta tưởng. Can đảm đối diện với bản thân. Can đảm để yêu thương bản thân như chúng ta vốn là, không so sánh mình với người khác, không bị ảnh hưởng bởi những thứ tốt đẹp phô diễn cố ý trên Facebook, Instagram của người nổi tiếng nọ, người thành công kia. Can đảm để hiểu rằng ai cũng có tiến trình riêng, bạn mình 21 tuổi đã tốt nghiệp trường xịn đi làm lương ngàn đô không có nghĩa mình phải làm quần quật để bằng họ, hay bằng họ mới xứng đáng được vui vẻ nghỉ ngơi. Can đảm để hiểu rằng, không làm gì cũng là một phần thiết yếu của cuộc chơi. Máy móc còn dừng để bảo trì nữa là loài người mềm mại toàn cảm xúc. Chân tay chẳng hoạt động nhưng đầu óc điên cuồng mắng bản thân vô dụng thì không phải lười biếng, đó là tự hành hạ.

Nhiều khi gặp những bạn làm quần quật vẫn đăng status kêu lười, muốn táng cho một cái, bảo “đồ phô trương". Nhưng nghĩ lại biết đâu các bạn ấy tưởng họ lười biếng thật. Vì mình làm 40 tiếng một tuần vẫn còn người làm 80 tiếng 100 tiếng cơ mà. Thế nên mấu chốt vẫn là đừng so sánh. Sống cuộc đời của mình xong đi ngủ thôi…

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Laihue
Đã không dưới 1 lần mình tự hành hạ mình đúng theo kiểu nằm xuống mà nghĩ rằng mình quá lười biếng. Đi chơi với bạn bè mà nghĩ rằng mình còn có 1 đống việc phải làm khiến cho kỳ nghỉ chẳng trọn vẹn. Rồi có khi lại nghĩ giá như mình không đi thì có phải làm được xyz việc không? Mình nghĩ việc này cũng bắt đầu từ thói quen hay so sánh: so sánh bản thân với bạn bè, so sánh bản thân với cả những kỳ vọng của chính mình. Thật sự rất cần một sự can đảm không hề nhẹ để lười đúng nghĩa. Bài viết giúp mình nhận ra rất nhiều thứ! Cảm ơn bạn nhiều :))))
- Báo cáo

V T Tiên


- Báo cáo

Vũ Tuyết Linh
Thật sự thì bài viết của chị hay và đem lại nhiều ý nghĩa, thêm nữa lại được diễn đạt với văn phong hoàn toàn dễ hiểu và giản dị nhưng truyền đi nhiều những giá trị và có kết cấu chặt chẽ, mạch lạc. Lâu lâu em mới đọc một bài viết như thế này, thật sự em ngưỡng mộ những ý nghĩa mà chị đã chỉ ra từ bài viết! Cảm ơn chị nhiều!
- Báo cáo

V T Tiên
Cám ơn bạn nhiều nhéee 

- Báo cáo

Hoàng Trung
Trước mình cũng như này, phòng mình có 1 bạn vừa chơi game vừa học nữa cơ :)) nên mình tự quy định bản thân là giờ học ra học, chơi ra chơi. Như v thì học cũng không bị ảnh hưởng, mà chơi cũng ko bị phân tâm :3
- Báo cáo
Việt lê
Cảm ơn bạn vì bài viết. Mình năm nay 25t, gđ mình k muốn mình đi làm xa và đã xin cho mình 1 cv tại quê. Cv mình nhàn hạ đến nỗi chỉ cần ngồi chơi là cuối tháng có lương, ngày đầu tiên mình đi làm đã bỡ ngỡ vì nơi mình làm là 1 phòng ban đc thành lập chỉ để chờ dự án. 1 năm đầu mình chỉ đến phòng và ngồi chơi, k thích thì ra ngoài làm gì làm. Mình thấy sướng lắm nhưng dần dần 1 năm trôi qua, thấy bạn bè họ đều có những thành quả, nhìn lại mình chỉ là thằng nhóc lười biếng. Mình đã bị nhiễm đúng nghĩa là sự lười biếng nhưng lúc nào mình vẫn bị áp lực tự so sánh bản thân. Đến giờ cũng đc 2 năm đi làm, mình vẫn k thể nào bỏ đc sự lười biếng vì đã quen nó mất r. Mình tự hành hạ bằng cách chơi game cả buổi đi làm, tối thì nhậu nhẹt :(( mình như sắp chết đến nơi r.
- Báo cáo

Latibule
oh mình cũng 25t nè :D
Mình cũng đã từng rơi vào trường hợp same same bạn, làm 1 cv trái ngành, ko yêu cầu chuyên môn, được cái ko có nhàn hạ, va chạm nhiều trưởng thành nhiều. Nhưng chính vì mình rất yêu thích chuyên ngành của mình, khi làm ở 1 nơi mà mình ko thể đóng góp chút kiến thức chuyên ngành nào làm mình thấy bức bối lắm. Chưa kể bên cạnh có những đồng nghiệp ko muốn phát triển, chỉ muốn ganh đua làm mình thấy mệt mỏi. Nhìn những đứa bạn vi vu trời tây, học hành các thứ mà chạnh lòng.
Cuối cùng mình cũng đã nghỉ việc ở cty đó, dành thời gian học những thứ mình muốn, để chuẩn bị cho cv sau này. Vì mình biết là chia tay sớm - bớt khổ đau, dính càng lâu thì càng khó dứt ra khỏi cv mình không mong muốn!
Ko quá trễ để bắt đầu lại đâu bạn.
- Báo cáo

Hoan DeMi
Mình cũng 25t nè. cũng học, cũng đi làm một thời gian và giờ đã nghỉ làm, hiện đang làm tự do và theo đuổi công việc mình thích. mình cũng hay có nhiều khoảng thời gian là "lười" vì không có công việc ổn định, khép mình trong phòng và làm bạn với sách. mình nhận thấy là những khoảng thời gian đó sẽ giúp bản thân cân bằng hơn sau những ngày chạy đua với dealline, hoặc cố gắng đạt KPI như mong muốn. nhưng trong khoảng thời gian như thế, đôi lúc cũng thấy vô dụng thật,
- Báo cáo

20th century boys
Khá đồng cảm với suy nghĩ của bạn vì mình cũng đang trải qua . Mình nghĩ là ko có mục tiêu theo đuổi hoặcc đang làm nhưng cv bản thân không thích nên rất hay có suy nghĩ kiểu ntn
- Báo cáo

V T Tiên
Cám ơn bạn đã đồng cảm. Chúc bạn luôn được thảnh thơi nhé!
- Báo cáo