tầm nhìn duong quan
Nếu bạn đã chủ động public suy nghĩ của bạn qua bài viết này, thì mình thấy bạn vẫn chưa thực sự có được quyết định....
Nếu bạn đã chủ động public suy nghĩ của bạn qua bài viết này, thì mình thấy bạn vẫn chưa thực sự có được quyết định.
Hiện bạn vẫn đang phân vân, dù suy nghĩ hướng tới việc đi làm, nhưng bạn lo sợ đó là cảm tính, chứ lý tính vẫn ủng hộ việc nghiên cứu. Bởi vì:
- Thứ 1: bạn thấy cơ hội cho việc học tiếp rất lớn. Nó thuận lợi và phù hợp với năng lực của bạn.
- Thứ 2: gia đình bạn ko có truyền thống học tập, tức là thế hệ trước ko ai học sâu. Vậy nên bạn sẽ được kỳ vọng là dấn thân vào đường học tập. Điều này giúp thay đổi các thế hệ sau này khi bạn là người mở đường.
Điều khiến bạn phân vân, lo nghĩ tiếp theo là việc "học, nghiên cứu" chỉ đốt tiền chứ ko tạo ra giá trị gì cụ thể. Không đỡ phần khó khăn cho bố mẹ mà chỉ khiến họ thêm nặng gánh.
Ở vào hoàn cảnh này thì đúng là rất khó để quyết định.
Nếu được đưa ra lời khuyên, mình sẽ nói: Hãy chọn nghiên cứu, học tiếp.
Thứ 1, được làm việc trong môi trường nước ngoài, được tiếp xúc những tư duy tiến bộ, được phát triển trong môi trường học tập thực sự (tôi tin chắc nó khác so với môi trường học ở VN nhiều) thì sẽ có ích rất nhiều. Đó là tư duy, là tác phong, là trình độ. Bạn có thể nhận thấy chi phí rất lớn cho việc này, bù lại kết quả cũng sẽ tương xứng thôi (nếu bạn thực sự theo đuổi nó).
Thứ 2, việc muốn giảm áp lực tài chính thực sự rất khó. Ngay cả ở VN nếu bạn thử đi làm sẽ rõ. Cạnh tranh tìm việc làm, rồi môi trường có hỗ trợ người có kiến thức như của bạn ko, rồi chứng chỉ của bạn có thực sự tạo ra sự khác biệt không?
Có 1 quan điểm truyền miệng là bằng đh trong nước chẳng có ích gì ngoài việc show ra khi xin việc. Vậy nên việc học của bạn là chưa đủ. Đi làm bây giờ sẽ khiến bạn có suy nghĩ: những gì học được đều đáng "xếp xó", phải học lại từ đầu. Mất vài năm sau bạn mới lại thấy những cái đã học có ích. Như thế sẽ khá là lãng phí thời gian và lãng phí cơ hội kia.
-----
Tôi có quan điểm này do tôi cũng từng ở hoàn cảnh gần tương tự (tuy ko tốt như bạn), đó là tôi học cao đẳng. Học xong cao đẳng, có cơ hội liên thông lên đại học ngay, nhưng tôi ko học mà chọn đi làm. Mục đích vì tôi muốn trải nghiệm thực tế, muốn thấy mình có ích thay vì chỉ có học. Nhưng sau đó 1 năm tôi lại chọn học liên thông vì trình độ (bằng cấp) cao đẳng là không đủ. Ở VN tối thiểu phải có bằng ĐH, đó là cái tôi thấy sau khi va chạm 1 năm trường đời. Nhưng rồi có bằng ĐH vẫn chưa đủ. Đi làm tôi thấy vẫn thiếu, vẫn yếu vô cùng. Đó là thiếu "tầm nhìn, định hướng, chiều sâu".
Không có tầm nhìn và định hướng nên tôi cứ loay hoay giữa việc học gì, làm gì, như thế nào. Bởi tôi ko có thầy dạy, không có ai chỉ bảo nên làm gì.
Thiếu chiều sâu nên làm gì cũng không tốt. Để làm việc tốt, kiến thức phải đủ sâu. Nó như việc đào hầm xuyên núi vậy. QUá trình đáo rất vất vả, cảm giác chả đi đến đâu, nhưng khi đào đủ lâu, đủ sâu thì sẽ đến ánh sáng. Vấn đề là phải nhìn ra việc đó, hình dung được bạn đang làm gì, mục đích gì, kết quả cần đạt được là gì. Như thế mới khiến bạn kiên trì trong chuỗi ngày gian khó đó.
Sau 5-7 năm ra trường, tôi mới thực sự hiểu những điều này, và tôi bắt đầu học, nghiên cứu 1 cách "điên cuồng". Chủ yếu học từ nước ngoài, trao đổi học hỏi những người có kinh nghiệm hơn mình (như giám đốc, như du học sinh, như những người bạn già...). Bởi họ có tầm nhìn, họ biết định hướng. Mọi suy nghĩ phải thông thì hành động mới chính xác. Đừng hành động khi chưa nghĩ thông suốt. Vậy nên tôi góp ý để bạn nghĩ sâu hơn. Bạn cần thêm thông tin để có suy nghĩ chính xác hơn. Hãy chọn theo quyết định bởi bộ não, đừng chọn theo trái tim. Đó là lời khuyên của tôi.

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất