sự ngưỡng mộ một hình mẫu xã hội
Hình mẫu của xã hội hay chuẩn mực cuộc sống nơi ta sinh ra, đã ấn định lên trên các số phận những khuôn mẫu thật...
Hình mẫu của xã hội hay chuẩn mực cuộc sống nơi ta sinh ra, đã ấn định lên trên các số phận những khuôn mẫu thật giống nhau. Ấy là khi con người ta chập chững bước vào đời để tìm đến những khát vọng tựa là một bản thể hoàn hảo của “hình mẫu người trưởng thành thành công". Bố mẹ bảo ban, xã hội thúc ép phải trở nên giỏi giang, làm nên nghiệp lớn, phải có vài ba cái bằng học vị cho bà hàng xóm ngưỡng mộ không nguôi. Chúng ta, những người con phương Đông đang sống ở thế kỉ mà mọi người tập trung hết lực lo “làm” kinh tế hay chạy theo danh vọng để được nhận những lời tán dương và sự công nhận từ họ hàng xa xôi và những người lạ. Cũng không thể đổ lỗi cho bất kì ai vì từ khi được sinh ra, những đứa trẻ ấy đã bị chói chặt trong hệ tư tưởng “điểm cao, tài chính vững, chức bậc cao, được xã hội nể", họ - những nạn nhân bị huyễn hoặc bởi những giấc mơ được nhào nặn từ bàn tay “thời đại” với những giới hạn và khuôn mẫu bốn bề phải gắng tập chạy đua trên con đường vị lợi.
Số phận của một con người thực sự bé nhỏ và vô nghĩa là như vậy, không một ai đi tìm lấy ý nghĩa và mục đích sống của cuộc đời mình, nhưng lại tranh đua để theo đuổi một ảo ảnh hình mẫu vốn đã là sản phẩm của trí tưởng tượng lóng lánh nhưng nông cạn của thời cuộc. Cấp 2 phải thi học sinh giỏi, phải chuẩn bị thật tốt để vào trường chuyên vẫn còn có lợi thế cạnh tranh. Bước vào cấp 3 phải sẵn sàng trong việc tham gia các hoạt động ngoại khoá, dù không muốn thì cũng phải tham gia để lấy mối quan hệ và lấy “cert", phải chuẩn bị ôn thi những bài thi chuẩn hoá, IELTS phải 8.5, SAT đương nhiên phải trên 1500 và SAT II xác định không dưới 700, thi thêm một vào môn AP để chắc chắn nổi bật hơn những đối thủ cạnh tranh khác trên con đường bước vào đại học này. Chưa hết, GPA vì quan trọng, có là gì đâu khi ta gian lận trong bài kiểm tra ở trường, tự hạ thấp bản thân mình xuống một chút để nài nỉ thầy cô được tăng thêm dù chỉ là 0,5 trung bình môn! Đến đại học, ta được khuyên nên là chủ tịch của câu lạc bộ, dù ghét vẫn phải giữ mối quan hệ tốt với giảng viên, ta phải lanh tranh đứng đầu trong mọi cuộc vinh danh, phải là sinh viên xuất sắc xứng đáng với học bổng 7 tỷ mà trường cho. Bước chân vào chốn công sở, liệu hồn mà nịnh sếp, liệu hồn mà cạnh tranh, phải ở lại cơ quan đến sau 7 giờ thì mới mua được xe, và chắc là nếu đi học thêm vào lớp chứng khoán thì biết đâu lại mua được nhà luôn... Rồi cái vòng lặp ấy xoáy con người ta mãi vào sự vô định, triền miên theo đường lối mòn, vô tận và tàn nhẫn đến nỗi khiến một người trở nên kiêu hãnh rồi hách dịch.

“Sức sống” nửa giả nửa thực ấy tràn trề quá mức, có người sống nhanh và khao khát trở thành bản sao của một ai đó quá mãnh liệt, họ ước mơ trở thành những người mà họ ngưỡng mộ. Có người chỉ có một niềm mong muốn cháy bỏng duy nhất là được người đời tôn vinh, họ đam mê nhảy múa trên những nốt nhạc hư danh bay bổng sáng láng đến nỗi đánh đổi một cuộc sống duy nhất của họ cho lời khen, cho những đam mê mà họ không có, cho những bài nghiên cứu mà ý tưởng thì được cóp nhặt, cho những cuộc thi mà họ đã luôn biết trước dạng đề, cho những tấm bằng chuẩn hoá mang đậm tính phản ánh năng lực tài chính của bố mẹ tầng lớp tinh hoa, cho sự ảo mộng vượt xa các bối cảnh xã hội - kinh tế của người nghèo. Các bạn đã mệt lắm chưa?
Đã bao giờ vì quá mỏi mệt trong đêm tối, trước áp lực phải hoàn thành công việc, bài tập, bạn dừng lại nhìn lên bầu trời đêm đầy sao mà cảm thấy bản thân thật bé nhỏ và vô danh chưa, đã bao giờ giữa bầu trời đêm ấy, bạn đơn thuần chỉ ngắm nhìn vẻ đẹp của các vì sao, và ước mình được là chính mình hơn, được tự do, được vui vẻ, được hạnh phúc, được cảm thông hơn. Riêng mình vẫn luôn nhìn lên bầu trời đêm, để biết dù bất kỳ ai dù to lớn, dù có nhiều quyền lực, của cải và bằng cấp đến mấy - đều sẽ bị thời gian nhấn chìm xuống không có điều lệ ngoại trừ. Và nếu vũ trụ đã là vô hạn, thời gian chỉ là tương đối, lịch sử đã khép lại, tương lai vẫn đang mở ra, bạn có còn muốn tiếp tục dạt trôi trong lạc lõng vô phương mãi, cược toàn bộ khoảng thời gian duy nhất mà bạn có để chạy theo mồi nhử hào nhoáng kéo bạn xuống vực sâu tối? Trở thành người tử tế có lẽ là đủ, nếu có khả năng nhiều hơn, ta chọn cách cống hiến và giúp đỡ những người khác, nếu có nhiều nhiều hơn thế, ta chọn cách đi tìm mục đích và ý nghĩa sống của cuộc đời, sống có chiều sâu và có sự thấu cảm dành cho vạn vật.
Mình nghe đâu đó được câu:
Càng hiếu danh càng đi ăn mày lời khen của thiên hạ, tâm hồn ta càng bạc nhược và bất an.
Chắc là cuối tuần này, mình phải đi xem lại phim Soul của Pixar. Chúc các bạn sống vui, sống biết ơn, sống hạnh phúc, sống khiêm tốn, sống chậm hơn để ngắm nhìn những điều đẹp đẽ/ hay những điều khổ cực trong cuộc đời duy nhất này.

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Teklon Kaneren
Mình nghĩ, những người như thế kia, họ đã định hình con người họ rồi. Niềm vui, niềm hạnh phúc của họ sẽ được "gặt hái" qua những thành tích, thành công, những lời tán dương. Dù ta có cố gắng khuyên bảo họ đi chăng nữa, họ vẫn sẽ rất khó để đổi thay, đó là cả một quá trình dài ơi là dài.
Mình thì thích một cuộc sống phiêu diêu tự tại, và mình làm mọi chuyện là do mình thích, mình thấy nó hợp lí chứ chẳng mong cầu cái gì khác cả.
mình chỉ sợ nỗi lo cơm áo gạo tiền trong tương lai sẽ làm thay đổi lối sống ưu thích này của mình.

- Báo cáo

Ruby or Billy
Cảm ơn tác giả nha. Mình đồng ý với cách bạn cảm nhận về cuộc sống hiện tại (ở Việt Nam?). Mình xin góp ý xíu đó là, dù bạn hay mình có cùng quan điểm, thì đâu đấy vẫn có phản biện, đối lập hay thậm chí là chỉ trích, vậy nên thôi thì đằng nào cũng đã lỡ sống trên đời, ta hãy ráng giữ sự tử tế của bản thân mong muốn. Tôn trọng hoặc đơn giản ngó lơ những gì ta không thấy đúng. Dẹp gánh lo đi để sống. Để tiếp tục cố gắng, cố gắng cho điều mà ta thấy xứng đáng. Trong hành trình ấy, có gì cần sẻ chia, hãy cứ chia sẻ nha bạn. Thank you once again. Have a good time today 

- Báo cáo

DucLuu
Nếu mà ielts 8.5 , sat 1500 thì họ đủ năng lực để biết bản thân mình cần gì, bản thân mình muốn được làm gì, biết dừng lại ở đâu, biết định hướng cho tương lai chứ không phải chạy theo chuẩn mực kia. Hoặc ít nhất những thứ người ta làm cũng toàn là thứ mà người khác mơ ước. Chứ không phải cách sống cho hiện tại, buông bỏ tương lai, muốn đến đâu thì đến. Đó chỉ là lý lẽ cũng những người không không có năng lực, không giám đối diện.
#<quan điểm cá nhân>
- Báo cáo

Aurora
tôi nghĩ rằng những người mà thực sự bài viết này hướng đến nên là những tầng lớp trung bình khá và thấp của xã hội. Có lẽ bài viết này phù hợp với họ hơn là những người có điểm bài thì chuẩn hóa cao. Bởi năng lực của họ nhiều khi không thể cáng đáng được những điều như vậy, cố gắng quá sức có thể gây căng thẳng hoặc stress.
- Báo cáo

chibidien.dey
bản thân mình là một người cũng chạy theo trường top, điểm thi chuẩn hoá, và bằng cấp nhưng mình cũng chả biết phải sống sao cho hạnh phúc, cho có đức đạo ạ. không phải cứ điểm cao là họ biết mình muốn gì, thực ra có khi vì xã hội đã định sẵn cho họ cái mác "thành công" quá sớm nên họ buộc phải làm theo. mình thực sự muốn một cuộc đời thoải mái, giúp đỡ mọi người, nhưng cuộc sống cạnh tranh khốc liệt, mình cũng đành phải cố mà thi vào trường nọ trường kia, chứ mình cũng chả biết mình cần gì.
- Báo cáo

Kansuke Royal
Suy cho cùng, chạy theo guồng quay của XH cũng chỉ là 1 cách để thỏa mãn nhu cầu thứ nhất và thứ 2 của bản thân trong tháp Nhu cầu của Maslow thôi, khi mà vật chất đủ, tình cảm đủ thì họ mới có thể suy nghĩ, định hình đến những cái khía cạnh khác- những khía cạnh mà bản thân cho là phù hợp, để rồi tự định nghĩa, tự mở lối đi riêng trên con đường đầy chông gai của chính họ. Tất cả suy cho cùng là sự trải nghiệm, XH này, mỗi một khía cạnh, học hành, công việc, điểm số suy cho cùng là những trò chơi với những luật chơi độc nhất và việc của người chơi là nắm rõ quy tắc-luật chơi để có thể đạt được thành tích cao nhất thôi. Tuy vậy, thành tích-thành công đều chỉ là những hệ quả tất yếu khách quan, chứ nó không phải nguyên nhân, là động lực cho sự cố gắng. Những gì bạn nói suy cho cùng nó cũng chỉ là 1 mặt của vấn đề, và có những giới hạn nhất định khi đem nó làm quy chuẩn chung cho toàn bộ XH. Với những trò chơi có sẵn, chúng ta có thể có quyền học theo những chuẩn và từ đó sáng tạo ra những THỨC mới, làm sao cho phù hợp với hướng đi của bản thân. Quan trọng là cách mình "chơi" như thế nào, mình cảm thấy như nào và sau 1 quá trình, mình nghiệm thu cho bản thân được gì. Mình cũng khá đồng cảm với bạn về "1 XH trọng vật chất và thành tích", vật giá leo thang, con người chạy theo thành tích và tiền tài mà quên mất rằng(chắc cũng biết đấy nhưng nhắm mắt làm ngơ) giá trị cốt lõi mới là cái để lại giá trị cho cuộc đời. Tiền bạc, danh vọng, của cải có nhiều cách mấy rồi cũng trở về với cát bụi, chỉ có kiến thức và nội hàm tiềm ẩn mới để lại cho nhiều bài học quý báu. Tương tự, giá trị của 1 con người k được tính bằng tiền, bằng những gì đeo trên người vì khi bỏ ra rồi, đi tắm, chẳng phải họ sẽ không là gì sao???? Tóm lại, XH như một trò chơi, bạn có thể chọn cách chơi theo luật chơi hoặc tự tạo ra 1 luật chơi riêng cho bạn. Chúc bạn luôn vui vẻ và sống có ý nghĩa.
- Báo cáo

pinkphuc
mình đồng ý với ý kiến của bạn, nhưng mình nghĩ không phải ai cũng đủ dũng cảm để sống như vậy, mỗi cuộc đời mỗi khác nhau, những gì họ gặp phải, trải qua phần nào ảnh hưởng đến những ham muốn, nguyện vọng của họ, và khi họ không thực hiện được thì họ sẽ truyền lại nó cho hậu duệ của mình, gửi gắm và cũng ép buộc lên con cái của mình, dù gì đi nữa thì đâu phải ta sống trên cuộc đời này đâu phải chỉ có riêng ta, đôi khi một sinh linh nhỏ bé vừa chào đời đã phải gánh vác gánh nặng của nhiều người lớn mà chính họ cũng không làm được.
- Báo cáo