[thơ]
có sáu con bọ, và một con tên là tuyệt vọng
con màu vàng hỏi: tôi là màu của hạnh phúc
và xa xưa có gã đã nuốt sơn vàng chỉ để thấy được niềm vui
cười khúc khích, cười mỉm, cười mỉa mai nói:
gàn dở như ông gogh, đó là ngoại lệ khó tìm!
con nhiều đốm nhất nói: tôi là đặc sắc
người ta thích vẻ ngoài của tôi như
một thứ đá quý không muốn rời xa
sưu tập, giết, nhặt nhạnh, ép
tôi là
niềm vui
dù chết yểu
đồng tình, gật gù, tán dương tất cả:
vâng, anh đốm, anh đốm toàn năng
anh là cảm hứng của đám trẻ con, của nhà khoa học
anh là điều người ta ước được ngủ dậy trở thành
nhưng chỉ duy có điều, chúng ta cần nhớ
có một con bọ tên là tuyệt vọng
ở giữa đám mình, anh hiểu chứ?
đó là sự tuyệt vọng của cuộc gọi không thành với tình nhân
là nỗi đau đớn khi người yêu không đáp trả
là tình yêu nhưng bị giẫm đạp
đều là về tình yêu,
anh
hiểu chứ?
chỉ là về tình yêu mà chúng ta không định nghĩa
biết đâu đó người ta yêu chợt im lặng trong khoảnh khắc ta cần người nhất
và chợt
buông tay ta vì bản ngã mà để ta rơi xuống khỏi kẽ lá của cuộc đời tốt đẹp
thế có bi kịch hay không anh vàng và đốm ơi!
có một con bọ tên là tuyệt vọng
và con bọ, như cái tên của nó
hẳn chết rồi.

tcc. Hà Nội, ngày mưa thứ mười một của tháng 9.