trigger warning: eating disorder
tin được không là tớ bị rối loạn ăn uống (ED). tớ chưa từng nghĩ đó là một vấn đề nghiêm trọng cho đến khi nghe được 1 bài podcast về dinh dưỡng và nhận ra, đó là một bệnh tâm thần nghiêm trọng, phức tạp và kèm theo là những biến chứng sức khoẻ về cả mặt thể chất lẫn tinh thần có thể trầm trọng đến tính mạng. 
theo thống kê thì hàng năm death rate của người mắc ED là 5,9% (nghĩa là cứ 3006 người bệnh sẽ có 178 người commit suicide). và thực tế, tớ đã từng nghĩ cách duy nhất để thoát khỏi mớ hỗn độn ấy là đăng xuất khỏi trái đất này.
có thể ED đã bắt đầu từ 2019 mà tớ chưa nhận ra, khi tớ luôn cố gắng ăn thật ít và tập thể dục thật nhiều để đốt hết số calo nạp vào cơ thể, tớ làm đủ mọi cách tiêu cực để giảm cân, thậm chí cố gắng ói sau khi ăn để bớt cảm thấy tội lỗi. tớ dần bị ám ảnh về số đo, cân nặng và vô cùng chán ghét bản thân mình, có lẽ tớ đã so sánh bản thân với người khác cả nghìn lần.
đó là những chuỗi ngày vô cùng mệt mỏi, tớ luôn cảm thấy đau đầu và ớn lạnh, đến mức trong balo luôn có 1 vỉ paracetamol. mỗi ngày tớ đều bước lên cân để kiểm tra cân nặng và nếu hôm đó tớ có tăng vài gram thì tớ sẽ stress và nhịn ăn cả ngày. 
tớ không muốn ăn và coi thức ăn là cái gì đó vô cùng kinh khủng nếu tớ đưa chúng vào miệng.
có những đêm tớ không thể ngủ nổi vì đói và đau bụng nhưng không hiểu sao tớ lại cảm thấy vui vui vì mình đang ngày một gầy đi.
các mối quan hệ xã hội trở nên tệ hơn bao giờ hết, tớ viện lí do này nọ để từ chối mọi cuộc chơi, mọi cuộc ăn từ người nhà đến bạn bè, đồng nghiệp; vì tớ sợ những cuộc vui đó sẽ làm hỏng toàn bộ quá trình giảm cân. 
thứ tớ thấy trên bàn ăn không phải là mùi vị mà là những con số, món này bao nhiêu calo, món kia chứa bao nhiêu carb... tớ bị ám ảnh về standard body image của model và các bạn gầy ơi là gầy, đáng ghét hơn là tớ cảm thấy ghen tị với họ.
và sau một thời gian thì cân nặng của tớ đạt thấp nhất từ trước tới giờ, 44kg. 
thật kì lạ là mọi người bắt đầu khen tớ khi mà ED đang ở giai đoạn tệ nhất, nhưng tớ lại nghĩ rằng tớ đang làm tốt.
tớ đã trải qua mọi dạng của ED và có lẽ tệ nhất là ăn uống vô độ (binge eating) và ăn ói (bulimia). 
tớ nhớ có 1 hôm tớ cố gắng ăn rất rất nhiều trong vòng khoảng 1 tiếng và chạy ngay lập tức vào WC để puke và ói ra tất cả, và well, tớ cảm thấy đây là giải pháp cho mình, ăn và ói, tớ sẽ ko tăng cân được vì coi như tớ chưa ăn gì cả. 
có một lần tớ ói ra máu vì làm như vậy quá nhiều khiến vòm họng bị tổn thương, tớ ngồi khóc rất nhiều, không hiểu vì sao tớ lại làm như vậy, tại sao tớ không thể bình thường ăn uống như mọi người, tại sao tớ lại cố hành hạ bản thân như thế. 
tớ có đọc được ở đâu đó là, bệnh nhân nghiện heroine dù biết thứ đó có hại cho sức khoẻ nhưng vẫn sẽ tiếp tục, vì nó làm thoả mãn nhu cầu tại thời điểm đó; thì bulimia cũng vậy, dù biết có hại nhưng tớ vẫn cứ làm.
một vòng lặp cứ như vậy, nhịn ăn - ăn vô độ - ói - nhịn ăn… tớ không biết cách dừng lại nữa. tớ xấu hổ về bản thân mình và không dám chia sẻ với ai cả. cho đến bây giờ tớ vẫn đang cố gắng xây dựng lại mối quan hệ tốt hơn với đồ ăn không phải vì tớ muốn bản thân khỏi ED mà vì tớ thấy tiếc thức ăn mỗi khi ói, vì ngoài kia còn rất nhiều người không có để ăn; đi tập boxing không phải để giảm cân mà để khoẻ hơn, để xả stress và tự vệ; tớ nghĩ đó là lí do tốt để recover.
ED hay bất cứ dạng tổn thương nào về mặt tâm lý đều không tuyệt chút nào, nhưng mọi thứ trên đời đều có cách giải quyết mà nhỉ :>