Chương 6. SỰ TRỞ VỀ (P2)
Những người trở về có vài khuôn mặt quen thuộc, tôi biết họ trong hội và là cấp dưới của Phi. Tôi đoán rằng Phi có nhiều tình cảm với những người cấp dưới vì tính tình anh đáng mến, hơn hết anh luôn biết cách quan tâm đúng mực để người ta nhận ra sự trân trọng mà anh dành cho họ. Một người như vậy không ai có thể từ chối khi cần sự giúp đỡ.
Đúng như dự đoán, họ không bắt được Trần Mạnh Khoa. Họ trả lời hắn đã quẳng xe và lao vào đám lau sậy cao hơn đầu và biến mất vào khoảng không của màn đêm. Tôi cũng đoán được lí do vì sao hắn chọn Nguyễn Hữu Thọ mà không phải nơi nào khác, đó là nơi dễ tẩu thoát nhất.
Những người anh em bước ra về. Tôi nghiêng người sang Phi nói nhỏ.
- Nhanh nào Phi, anh hãy yêu cầu Tuấn trở về nơi mà anh chàng thấy an toàn nhất để chúng ta chào đón người bạn của chúng ta.
Tuấn bước ra khỏi cửa có hai người của Phi đi kèm để đảm bảo cho Tuấn được an toàn. Phi ngạc nhiên nhìn tôi.
- Anh nói chào đón ai?
Tôi nhìn hướng lên lầu.
- Quang trở về à? - Phi nhìn tôi tự hỏi.
- Không. Tôi tin chắc rằng anh chưa từng gặp Vô Khuyết đúng không? Toàn bộ sự sắp xếp của Vô Khuyết đều thông qua Kỳ Nam.
- Đúng vậy.
- Tôi cũng nghĩ vậy, trở lại vấn đề, anh có biết vì sao ban nãy khi tôi kể chuyện tôi đi loanh hoanh cửa sổ này không?
- Có ai bên ngoài sao?
- Không, anh không cần mẫn cảm đến vậy, chẳng ai dại dột quanh đây khi quá đông người. Nhất là khi kẻ theo dõi anh cũng thừa biết anh đã đề phòng. Tôi đứng ở đây, đây, anh đến đây, anh thấy gì trên mặt kính này?
- Phản chiếu chiếc ghế sa-lông mà Minh Tuấn ngồi.
- Đúng! Cái tôi cần là nhìn thấy sự vô thức bên trong con người Tuấn.
- Ồ!
- Không cần ngạc nhiên, khi tôi biết Tuấn đang giữ thứ gì đó mà Trần Mạnh Khoa cần, và Tuấn không hề đưa nó cho người cha khốn nạn của mình thì tôi cần hiểu nó được cất ở đâu. Chính vô thức sẽ làm bại lộ nhiều tâm hồn dấu kín, khi tôi nói về tài liệu của Tuấn, qua phản chiếu của kính cửa sổ tôi thấy Tuấn vô thức nhìn lên lầu, phòng của Quang, nơi Tuấn đã từng nghỉ ngơi.
- A! Vậy tư liệu đó nằm ở đây.
- Tôi nghĩ thế, lên lầu nào.
Bước vào phòng Quang, đứa em của Phi hiện đang học tại Mỹ, riêng Kỳ Nam cứ loay hoay đứng cạnh tôi đôi mắt háo hức.
- Anh còn nhớ cái ngày mà Minh Tuấn bị ám sát không?
- Tôi vẫn nhớ.
- Cái gì khiến chúng ta chú ý?
- Tiếng đàn Theremin.
- Chính xác! Nó phát từ đâu?
- Khi tiếng đàn vang lên mà trong phòng không có một dụng cụ nào thì tôi biết mình đã lạc hướng, đơn giản, nó không phải là âm thanh phát ra từ cây đàn, mà nó chỉ là âm thanh được thu lại. Nhưng ai đã phát nó để báo hiệu? Anh còn nhớ mảnh giấy cảnh báo không? "Theremin đang gặp nguy hiểm" của Vô Khuyết, vậy tiếng đàn đó hẳn gây ấn tượng rất lớn với Vô Khuyết. Có thể bằng một dụng cụ thu ậm nào đó, và phát nó ra, như điện thoại chẳng hạn để cảnh báo chúng ta. Vậy, đêm đó trong căn phòng này không chỉ có Minh Tuấn và tên mặt choắt ám sát Tuấn, còn có người thứ ba, không ai khác. Vô Khuyết. Vấn đề là Vô Khuyết đã ở đâu trong căn phòng này, không quá nhiều nơi để trốn vì căn phòng khá nhỏ chỉ chừng 14m2. Nhưng chúng ta đã quên mất nhà vệ sinh khi chúng ta tập trung cứu chữa cho Minh Tuấn. Và do vậy, xin được đón chào anh. Vô Khuyết.
Cánh cửa nhà vệ sinh mở từ từ ra, hình bóng một người đàn ông trên chiếc mặt nạ trắng thường dùng trên sân khấu kịch No Nhật Bản, chiếc mặt nạ vô cảm không tí cảm xúc. Đầu Vô Khuyết vấn một mảnh vải đen như cách vấn khăn rằn ri của người Nam bộ.
- Tôi không nghĩ anh ở đây. - Phi ngạc nhiên.
Kỳ Nam nhanh chóng chạy về phía sau Vô Khuyết đứng. Anh bước đến đủ gần và đủ xa tôi.
- Tôi chưa bao giờ xem thường trí thông minh của anh, Vô Danh ạ. - Vô Khuyết nói một giọng còn âm hưởng miền Bắc mà lúc trước tôi không nhận ra, anh tiếp. - Vậy anh đã tìm ra được nó chưa Vô Danh?
- À há, thì ra anh chưa tìm được, tôi vẫn còn đất dụng võ. Anh cho tôi hỏi, anh đến đây lúc nào?
- Cùng lúc với hai anh.
- À há, tôi đoán là Kỳ Nam đã mở cửa sổ cho anh men vào phòng khi chúng tôi nói chuyện. Cánh cửa sổ cạnh cầu thang và khuất với phòng khách, anh đã lên lầu trong khi chúng tôi say sưa với câu chuyện.
- Tôi nghĩ anh cũng như tôi nhận ra tư liệu của Minh Tuấn nằm ở phòng này.
- Thật ra lý do gì anh cần đến tư liệu của Minh Tuấn?
- Tôi không cần, mà tôi ngăn cản nó đến tay của Trần Mạnh Khoa.
Tôi bật cười lớn, tiếng cười giòn giã của tôi gây ngạc nhiên cho Phi. Tôi nhìn Phi lắc đầu.
- Phi ơi, tôi sai, sai trầm trọng. Anh nhớ than phiền tôi vì phán đoán sai của tôi. Kẻ ăn cắp trong phòng sách của anh chưa hề lấy được tư liệu của Trần Mạnh Khoa, thái độ điên tiết của hắn từ mũi giày cho thấy hắn không lấy được chứ không phải vì hắn thù hận. Tôi nói đúng không Vô Khuyết?
- Tôi là người đã lấy tài liệu trước đó. Và cả việc dời sơ chân ghế salon để anh nhận ra sự thay đổi trong căn phòng.
- Ôi, tôi thật ngu ngốc, lí ra tôi phải nhận thấy kẻ vào nhà anh thì hắn rất khôn lanh để không lưu lại dấu vết một cách tày đình.
- Không, Vô Danh, anh không cần than trách điều đó. Chúng không khôn lanh như anh nghĩ, vì chúng vẫn để lại dấu giày trên lầu. Chỉ vì tôi thấy bộ bàn ghế chúng để lại quá ít sự sai biệt, lo rằng anh không nhận ra có gì đó dưới thảm, nên tôi làm cho sự sai biệt đó lớn hơn. Tôi không thích dáng vẻ khiêm tốn đầy kiêu ngạo của anh.
Nói rồi Vô Khuyết chắp tay ra phía sau quay mặt về hướng cửa sổ. Anh vẫn tiếp tục nói.
- Anh nghĩ xem tư liệu của Minh Tuấn nằm ở đâu trong phòng này? Khi tôi theo các anh cùng Tuấn về, tôi hiểu Tuấn vẫn mang theo tư liệu của mình.
- Vô Khuyết, tôi nghĩ anh và tôi đều biết tư liệu đó nằm ở đâu trong căn phòng này.
Vô Khuyết im lặng trong thoáng chốc rồi gật gù.
- À, à. Thì ra là vậy. Tôi đi quá xa trong trí tưởng tượng của mình mà kém thực tế hơn anh. Anh xứng đáng sở hữu món đồ đó. Chúng ta đi thôi Kỳ Nam.
Nói rồi Vô Khuyết tung người qua cửa sổ, không quá khó để thấy sự nhanh nhẹn của Vô Khuyết, anh chỉ cần tựa nhẹ vào mảnh tường vôi ra của bao lơn và nhảy xuống mặt đất. Kỳ Nam thì cười hì hì chạy te te xuống cầu thang ra phía ngoài.
Phi nhăn mặt lẩm bẩm.
- Người miền Nam thật kỳ quặc.
- Phi à, tôi nghe đó nha, và không chỉ người Bắc các anh biết tự ái đâu nha.
Phi bật cười ôm tôi.
(còn tiếp)