Chương 1. THẬT NHANH (P1)
Tiếng gõ cửa mạnh đến mức từ trong phòng tôi cũng tỉnh giấc, nghĩ, có lẽ cô bé học trò ở phòng bên cạnh quên chìa khóa cửa, mà lạ, nếu quên chìa khóa thì cửa cũng không khóa được. Tiếng gõ cửa thúc giục đến mức tôi phải nhanh chóng chạy ra và đoán rằng người thu tiền cáp hoặc điện, mà cũng không đúng, hôm nay mới 24 thì chưa có giấy thông báo thì lấy gì mà thu điện hay cáp. Nhìn giày từ phòng khách, tôi biết cô bé ở phòng bên cạnh đã đi tour, vậy ai đang gõ cửa?
Dáng người nghiêm trang sau cánh cửa. Phi.
- Xin lỗi anh, tôi đã cố gắng gọi điện cho anh bằng cả hai số - Phi phân trần - Nhưng cả hai số đều không gọi được. Thật khiếm nhã khi phiền anh lúc này, dường như tối qua anh thức khuya?
- Ừa, Phi vào nhà ngồi, có việc gấp? Tôi trả một cái điện thoại cho học trò, và cái còn lại này tôi khóa sóng để tránh làm phiền giấc ngủ. Cả đêm qua tôi thức viết sách đến tận bốn năm giờ sáng gì đó.
- Anh còn khỏe cho công việc không? Tôi cần sự giúp đỡ của anh.
- Việc chính phủ thì tôi không muốn dính vào, thành thật xin lỗi anh.
- Nhưng đây không hẳn là vấn đề của chính phủ, mà cả phía giới chức cũng không biết nên giải quyết sao, đây là vấn đề rất tế nhị. Tôi nhận ra nó có liên quan đến tôi và anh, chúng ta cần can thiệp sớm trước khi công an và báo chí làm cho mọi thứ không thể dàn xếp được.
- Lý do?
- Anh biết hiệp định thương mại xuyên Thái Bình Dương của Mỹ và đạo luật giới hạn cấm vận vũ khí sát thương với Việt Nam không?
- Chính phủ muốn có được hai thứ đó mà không muốn mất lòng Trung Quốc?
- Không đơn giản như vậy, từ bộ ngoại giao, tôi biết có một người Mỹ hiện đang sống tại Việt Nam có tiếng nói nhất định cho quyết định chính giới Mỹ.
- Lại một người Mỹ.
- Nhưng lúc này không còn thời gian, tôi thành thật mong anh đi với tôi lúc này.
- Tôi chưa bao giờ muốn từ chối anh, anh cho tôi xin vài phút để đánh răng rửa mặt.
- Xe tôi chờ dưới chung cư, trên đường đi tôi sẽ tóm tắt câu chuyện.
***
Trên xe, Phi nhanh chóng vào vấn đề thật gọn:
- Khi tôi gặp người Mỹ đó...
- Xin cắt lời anh, người Mỹ đó từng làm trong chính quyền Mỹ?
- Đúng, từng là cố vấn cấp cao về chính trị Châu Á, một trong những người soạn thảo kế hoạch để gỡ bỏ cấm vận và bình thường hóa quan hệ với Việt Nam thời Bill Clinton.
- Ông ta thuộc đảng Dân Chủ hay Cộng Hòa?
- Cộng Hòa.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Lợi ích cho những doanh nghiệp nhỏ hơn là những nhà đại tư bản.
- Ý anh là sao?
- Trong chính trường nước Mỹ thường có ngộ nhận, nhất là với người Việt. Đảng Dân Chủ là đảng cho người nghèo, đảng Cộng Hòa là đảng cho những kẻ giàu có và quyền thế. Một nhầm lẫn tai hại, ngược lại thì đúng hơn, đảng Dân Chủ mới là đảng của những tài phiệt cỡ lớn nhằm thao túng chính trường nước Mỹ, khi đảng Dân Chủ lên thì không ít những nhà đai tư bản Mỹ đã trợ lưng rất nhiều, chính sách của đảng Dân Chủ là chính sách có ích cho những nhà đại tư bản hơn là những doanh nghiệp nhỏ. Đừng quên, Bill Gate cũng là người đảng Dân Chủ, và rất nhiều đại gia khác của Mỹ cũng là người thuộc đảng Dân Chủ. Cộng Hòa thì ngược lại, là tiếng nói của giới doanh thương vừa và nhỏ. Việc bình thường hóa quan hệ với Việt Nam những năm 90 không có ích cho những nhà đại tư bản, nên tôi đoán việc đó có lợi cho những doanh nghiệp vừa và nhỏ của Mỹ, nên người soạn thảo chính sách đó phải là người thuộc đảng Cộng Hòa. Mà không quan trọng, điều gì đã xảy ra cho người Mỹ đáng kính kia, nếu thật sự ông ta đã làm điều đó cho Việt Nam.
- Ông ta mất tích.
- Mất tích?
- Đúng, sạch sẽ không một dấu vết, nhà có hai người giúp việc một người Mỹ và một người Việt. Không có một thông tin nào để hiểu nổi, ông ta mất tích ngay từ lúc tôi nhận được đề nghị từ bộ chính trị đến đàm phán với ông ta. À, cũng đến nhà ông ta rồi.
Một căn nhà tại quận 2, tuy không quá lớn để gọi là một biệt thự, nhưng ai cũng biết chủ nhân là người giàu có. Không có vườn cây, mà thay vào đó là một gara bên hông nhà. Tôi theo chân Phi, bước vào nhanh ngôi nhà, Phi nhanh chóng nói chuyện và thu hoạch thông tin từ hai người quản gia, tôi thì loanh hoanh nhà. Khi Phi hỏi xong, anh đến gần tôi.
- Anh tìm gì trong căn nhà này? - Phi hỏi.
- Tôi tìm thứ mà ít người quan tâm, à há, đây rồi. Một thói quen rất Việt Nam, hóa đơn điện nước luôn để gần đồng hồ điện. Anh thấy gì không? Tháng 6, số kw điện là 420, tháng 7 là 380, tháng 8 là 410, tháng 9 là 520, tháng 10 thì lên hẳn 580. Anh thấy không, thật thú vị, còn đây nữa, hóa đơn tiền nước sẽ làm sáng tỏ mọi thứ, tháng 6 dùng 15 khối nước, tháng 7 dùng 14 khối nước, tháng 8 dùng 16 khối nước, tháng 9 nhảy lên tận 25 khối nước, tháng 10 là 26 khối nước. Quá tuyệt vời, anh gọi chị giúp việc người Việt đến đây, tôi cần hỏi bà ta vài điều.
Người đàn bà phốp pháp với khuôn mặt dễ thương, nói giọng miền Tây, dễ mến. Như bao người đàn bà miền Nam, với người Tây luôn có một sự trọng thị quá đáng, nếu là cấp tôi tớ thì đặc biệt giàu lòng trung thành. Một di chứng hậu thực dân còn sót lại, người An Nam luôn xem mình thấp hèn hơn so với người Tây, đến mức ở miền Nam vẫn còn thịnh hành câu châm ngôn, "Chết chóc thằng Tây nào." Nghĩa rằng, Tây chết thì mới có chuyện, còn Ta chết thì chẳng có gì lớn.
- Xưng hô với dì làm sao?
- Dạ, chú cán bộ gọi tui dì Bảy được rồi.
- Con không phải cán bộ gì cả, chỉ phiền dì trong bốn câu hỏi, dì chỉ cần trả lời ngắn gọn: một, buổi tối trong căn nhà này có những ai ở; hai, bình thường có khách đến thăm ông chủ hay không; ba, ông chủ có thường xuyên ở lì trong phòng hay không; và bốn, ông chủ thường ra ngoài vào giờ nào trong ngày?
- Dạ, thưa chú, buổi tối chỉ có tui và ông Gét (Gate) ở à, còn chú Ha-ghi (Harry) thì về nhà, chú làm tài xế và thư riêng cho ông chủ, cũng có đôi lúc chú ngủ lại nhà để làm việc cho ông chủ. Bình thường chẳng có khách nào cả, ông chủ sống khép kín lắm. Ông chủ có ở trong phòng hay không tui không biết, vì tui chỉ được phép ở nhà dưới, không được lên lầu, khi nào ông cho thì lên lau dọn hành lang thôi, ông Gét nói ba phòng trên lầu là nơi làm việc, chỉ cuối tuần mới được lên lau dọn. Ông Gét chỉ ra ngoài vào sáng sớm để tập thể dục, đôi lúc đi đâu đó với chú Ha-ghi, sau 8 giờ tối là ông chủ chỉ ở trong nhà, chưa bao giờ ra ngoài.
- Thêm một câu hỏi nhỏ, có phải khoảng hai tháng trở lại đây tính khí ông chủ trở nên cộc cằn và không còn ra đường nữa?
- Ủa? Sao chú biết? Ông chủ ở lì trong phòng.
- Tôi con biết ông ấy ăn nhiều hơn thường lệ là đằng khác. Dù bình thường ông ấy ăn đã khá nhiều đúng không? Đặc biệt là nhiều món ăn trong một bữa.
- Chú giỏi quá, ông chủ dạo gần đây ăn rất nhiều, mỗi ngày tôi phải nấu đến 5-6 món để bưng lên cho ông chủ.
- Ồ, cảm ơn dì Bảy, dì có thể đi làm việc rồi. Phi này, anh đã lên phòng trên xem chưa? Chắc rồi đúng không? Chắc anh sẽ phát hiện ra một điều rất tế nhị từ phòng tắm. Không à? Ha ha, anh đã tìm gì trong đó? Không không, anh quan tâm đến mỹ phẩm làm gì với một người đàn ông có tuổi. Lúc này, thật nhanh, anh hãy tóm cho được Harry, trước khi hắn có thể chạy thoát.
- Tôi... chưa hiểu gì cả.
- Rõ như ban ngày, từ số điện, tôi biết ông ta sử dụng trung bình mỗi tháng 400 số điện, điều này cho thấy ông ta ở nhà khá thường xuyên và sử dụng máy lạnh. Nhưng, số khối nước thì tôi ngờ vực, nhà này chỉ có hai người ở, mà số nước trung bình cỡ 15 khối, quá nhiều. Trung bình mỗi người sử dụng 4 khối nước trong một tháng, nên tôi nghi ngờ trong nhà này còn có người thứ ba. Anh nên chú ý từ tháng 9, số điện tăng đột ngột, và đặc biệt là số nước lên đến 25 khối, nghĩa rằng, trong nhà này có ít nhất 5 người, trừ chị giúp việc, thì không quá khó để đoán, ông Gate đã có thêm ba người bạn ở trên lầu. Nhưng tại sao chị giúp việc hoàn toàn không biết? Tôi đoán rằng vì sự ngây thơ trước người chủ là Tây, và hơn hết, sự khác biệt về văn hóa khiến người giúp việc không hiểu được ngụ ý của người chủ.
- Tôi chưa hiểu về điều đó, ngụ ý gì?
- Ông ta bị giam hãm trong chính căn nhà của mình, vì lý do gì thì tôi không biết. Số lượng người quá lớn sẽ gây sự chú ý về lương thực trong một ngày, nên tôi đoán rằng, tay Harry đã tiếp tay cho kẻ giam hãm người chủ của mình, mỗi ngày, hắn sẽ đến cung cấp lương thực thêm vào phần thức ăn mà người giúp việc đưa lên để tránh sự nghi ngờ. Anh nhớ dì Bảy nói gì lúc nãy không? Ông Gate trở nên cộc cằn và khó chịu từ hai tháng trở lại đây, đó là một dấu hiệu cho chị giúp việc hiểu tình thế mà ông ta gặp phải. Tiếc, là dì Bảy đã không hiểu điều đó.
- Sáng như ban ngày, tôi thật không sai lầm khi nhờ anh.
- Anh cứ đưa tôi ra một quán cafe gần đây, tôi cần nghiên cứu vài thứ về căn nhà này, một nơi có thể tổng hợp thông tin, trong thời gian đó, anh tóm tay Harry dùm tôi.
- Nhưng...
- Tôi biết anh đang có thắc mắc, bản thân tôi cũng thắc mắc vài điểm, chúng ta sẽ thảo luận sau về vấn đề này, lúc này, thật nhanh, nếu anh không muốn tay Harry trốn thoát.
(còn tiếp)
Sách
/sach
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất