nếu theo bài hát "60 năm cuộc đời" thì mình cũng đã sống gần được một nữa rồi, cũng nhanh thật. mình là một người như thế nào? "mày là một thằng ba phải" lời chửi của mẹ dành cho mình, "mày là một thằng dâm bang" bạn mình nói mình khi nhậu, "em là một thằng bất cẩn (hay bất cần)" sếp mình cười cười lúc mình hỏi câu hỏi trên trong hôm ăn bữa chia tay mình nghỉ việc. mình nghĩ tất cả đều là nhận xét rất đúng của mọi người dành cho mình, những lời khen ấy không hợp với mình chút nào, vì sao à? đọc tới đây thì mình nghĩ nên chấp nhận con người của mình để có thể đọc tiếp, đừng phán xét thậm tệ, lời khuyên chân thành hay giống mình. ngoài kia có rất nhiều người sống với những tấm mặt nạ cảm xúc, nếu nói mình không có sử dụng mặt nạ thì không đúng, mà nói mình có rất nhiều để đối phó với từng loại người trong từng trường hợp thì rất mệt. những lời khen đó cho câu hỏi mình, đó là góc nhìn của con người cho mình, không phải của mình với mình.
mình sợ con người.
mình chỉ đơn giản muốn có nhiều góc nhìn về một chủ đề, quần thể, dạng hình thái. một đồng xu có hai mặt, một mặt hình, một mặt số, nhưng mình chọn phần diện tích ít ỏi kết nối hai mặt đó.
mẫu truyện 1
t ngồi lướt lại mớ hình hồi đi vt mà chỉ có 4 đứa, t xúc động vl. lúc mà có cả Paul với tuấn đi chung, cảm giác lúc đó t rất khác. t ko biết là tụi m thay đổi hay là t vẫn dậm chân tại chỗ. nhưng cái đêm trước ngày đi chơi ở nhà bình, tụi mình đánh bài tán dốc ko cho Paul ngủ, thật sự lên đại học hay đi làm thì cũng có tụ tập nhậu nhẹt nhưng ko vui như cái đêm đó tí nào. món ngón thì lâu lâu ăn mới ngon. càng lớn thì bạn thì ít mà bè thì nhiều. nhưng với t thì chắc có mỗi tụi m, t học cấp 1 2 ở ngoài q5, mà thời đó t còn ko có dt, nên giờ cũng ko có bạn cấp 1 2, lên dh thì chơi với mỗi cậu an, mấy đứa trong khoa giờ ra trường ko liên lạc gì lun. lướt mớ hình đó t tự hỏi là tại sao tụi m lại chơi với t dc nhợ, nếu t ko ngồi cái bàn 3 tổ 4 đó suốt 3 năm, nếu nghi với bình bị đổi chỗ mà không phải những người khác thì sao, nếu t ở một tổ khác và t chẳng thân dc với tổ đó để rồi ra trường dần mất liên lạc lun thì sao. tại sao tụi m lại chọn chơi với t trong khi t bk tụi m thích chơi với mấy đứa con trai khác trong lớp hơn, chắc vì t ngồi lỳ chỗ đó quá lâu. nếu giả sử của t là thật thì chắc tới giờ này t có mỗi cậu an là chơi lâu. t quá quen với một mình rồi, dù là ở vn hay qua hàn rồi thì t cũng lủi thủi đi rồi về. Bạn t ít thật vừa đủ đếm trên 1 bàn tay, thế nhưng hỏi t biết gì về bạn t thì chắc cũng rất mơ hồ. t ko thích mxh, nhưng chắc chắn đó ko phải cái cớ. t cũng chẵng tâm sự gì nhiều để hiểu tụi m. Đi học và đi làm thì cũng gặp đủ loại người, t chỉ nghĩ đơn giản móc hết ruột gan ra chơi với người ta thì người ta sẽ thành bạn, hoặc ít nhất thành chỗ dựa tạm thời, nhưng nếu ngoài kia được thế thì vl thật. t biết tụi m chơi thì cũng ko mưu lợi gì cả, vì cả đánh giá và so sánh thì hiện tại t chả có gì. Nhưng hỏi sâu xa hơn ở cái các bạn này thì như nhau và như cái ví của sinh viên cuối tháng. T ko hiểu tụi m, chắc chắn đó là lỗi của t. Vì thế mà t lo, lần tới gặp lại cảm xúc t sẽ lại khác. tụi m còn chơi với t ko, mất thêm một người bạn thì t vẫn một mình. thế thì có gì để lo. món đó ngon nhưng ko dc ăn thì làm sao biết ngon.
mẫu truyện 2
mẫu truyện 3
... 5h , sếp kêu “Nay e tăng ca nha? Bản vẽ gấp lắm rồi!”, “Hôm nay không được a , e bận rồi.”. Và như những ngày đầu đi làm, .. cứ thế xách cặp về. Hẹn ở nhà một thằng, ăn vội dĩa bánh ướt (dù đã hẹn đi ăn nhưng vẵn có 1 thằng mua cơm gà vào quán bánh ướt ngồi ăn). Thế là lên đường. 1 thằng ngồi sau 1 thằng chở chạy trước 1 thằng chạy sau. Thằng ngồi sau dò map chỉ đường. Đường thì cơ bản là chạy thẳng, nhưng như thế thì có gì vui. Mưa 'nhỏ' và lạnh. Thằng đó lấy lý do map chỉ quẹo, nó chỉ đi theo map, đường này nhanh hơn. .. biết là liều ăn nhiều nhưng pha đó có gì, hay không biết dễ ăn. Thế là cũng đến, tầm 9h hơn. Việc đầu tiên của các thằng là đi mua kem (kem có vị muối khác gì kem có vị clo), mục đích là uống cf muối mà. Chạy 2 vòng và dừng lại mua những ly trà sữa, một thằng hỏi “Thế kế hoạch là gì?”, còn lại dòm nhau “Kế hoạch là gì?”, “Tụi t có ghi rõ là đi ko có kế hoạch mà!”. Vâng thế là một thằng mặt rất buồn cười. Các thằng gọi thử cho những thằng khác. Chắc ko may khoảng đó nên thui thực hiện mục đích cf muối. Lên xe và chạy. Ăn ‘nhẹ’, một thằng bị hỏi nhiều lần. 1h, Ck, nước trắng và nước tăng lực. Về. Ko cf muối. 1 đường thẳng. Tìm cây xăng. Công trình xây dựng xuyên đêm. Cf vị clo và ngủ gục. Lý do giải thích một thằng không chở thằng ngồi sau về nhà nó. Thế là trắng, mà đã có trắng thì có đen, nhưng đang ức thì lấy cái khác chế hơn. “Cho mih làm quen”. haha. Hay tưởng tượng bạn uống nước, cấp 1 nhanh mà, cấp 2 vẫn ok, cấp 3 vẫn qua nhưng chắc ngang ngang, đại học hơi no, công việc đang phân vân vì không thể một lúc 2 việc (việc kia là khi qua nhà một thằng thì bị hỏi nó có chưa, hay giấu, mà sao các thằng này cũng ko có, nghi ngờ những thằng chơi với nhau). Một bộ đồ được người khác cho là đẹp, chuẩn bị những câu mà người khác muốn được nghe, có được một cái hẹn được sắp cho người khác. Chung cách kể chuyện nhưng khác kết quả: một là thu vào, hai là tiêu ra. .. vẫn nhớ ngày đó, khung cảnh đó, gió đó.
mẫu truyện 4
Sẽ có 1 khoảng thời gian hằng năm t có cảm giác mất kết nối với thế giới này. Lúc này xung quanh t ko có con người, hoặc trong mắt t không có định nghĩa con người. Thế giới này toàn nhc này được chia làm 3 cấp bậc: cấp thấp nhất cũng như xa nhất (cấp 3) là những nhc vòng ngoài, chỉ là những cái tên vô nghĩa điền cho đủ danh sách, những bức hình tương đối giống nhau để cho thấy thế giới này rộng và có chiều sâu, những nhc này tới chết t cũng ko gặp; cấp trung gian (cấp 2) là những nhc vòng giữa, những nhc này khá gần t, có thể là nhc thu ngân, lái xe, bảo vệ, những nhc này được t nhìn thấy thường xuyên nên sẽ được xây dựng có vẻ là có chiều sâu, nhưng cơ bản thì khá giống nhau vì sẽ được theo môi trường mà thêm thắt tình tiết, tương tác giữa những nhc cấp này và với t thì giống nhau; cấp gần nhất (cấp 1) là những nhc vòng trong, những nhc được cho là có những mối liên hệ ràng buộc với t. Mọi người là t, t là mọi người, t là 1 trong những lựa chọn khác nhau của t, mọi người là 1 quyết định của t, người thành công là 1 quyết định đúng của t, tên sát nhân là 1 quyết định sai của t, t đã lựa chọn là 1 thằng nhân viên làm công ăn lương, t muốn trở thành 1 bà nội trợ đảm đang, t là m, t là t. Mặc dù có 3 cấp bậc nhc nhưng chỉ 2 loại, nhc được chọn và nhc phục vụ: nhc được chọn sẽ làm thỏa mãn nhc phục vụ, nhc phục vụ sẽ hầu hạ nhc được chọn. 10% là nhc được chọn. Đôi khi chỉ 1 tác động, khi nào t thích thì t kết nối lại.
nhận định bản chất 1
trầm cảm là căn bệnh không tốt, thường phổ biến ở tầng lớp trung lưu, họ luôn tìm cách để vươn lên tầng lớp thượng lưu và tránh mọi rủi ra bị rớt xuống hạ lưu. căn bệnh này ảnh hưởng cho giới thượng lưu vì đây chính là tầng lớp tạo ra thăng dư và là diễn viên chính trong vở kịch kích lệ tầng lớp hạ lưu lên chiếm chỗ của mình.