cơn mưa hạ
Có một dạo lúc mà khu vực xung quanh chung cư Miếu Nổi chưa có những quán cà phê như ngày nay (The Coffee House, Trung Nguyên Legend,...
Có một dạo lúc mà khu vực xung quanh chung cư Miếu Nổi chưa có những quán cà phê như ngày nay (The Coffee House, Trung Nguyên Legend, Cộng), hình như khoảng 2013, 2014, ở đó chỉ toàn những quán khá tối (nhưng những quán này dù tối cách mấy thì cũng không thể tối bằng Era trên đường Trần Quốc Thảo được), bàn ghế cũ, với mấy cô tiếp viên trẻ đẹp đi ra đi vào, tôi thường hay lui tới đó, chỉ để mở laptop làm việc thôi. Những con đường mang tên Hoa Lan, Hoa Hồng, Hoa Sữa.
Rồi tôi cũng đi những quán có một kiểu cách tương tự, tối và lạnh bên trong, ngồi sát bên ô cửa sổ lớn có thể nhìn thấy bên ngoài đường sáng có khi nắng có khi mưa, khu vực gần cư xá Bắc Hải, hoặc khu vực gần đại học Sư Phạm TP.HCM.
Có những ngày trời mưa thật to, và mình không muốn mặc áo mưa về nhà. Có những ngày thật buồn dù không vì một nỗi gì cụ thể.
Nhưng hình như tôi nghe Cơn mưa hạ từ trước đó rất lâu, có thể là 2008, trong một podcast của Táo Xanh. Ngày đó Táo Xanh hay có podcast với giọng đọc của Sas Ri. Tôi hay nghe cái truyện Cổ tích những kẻ dự phần do Sas Ri đọc. Giọng thật gây nhiều mơ mộng.
Có cái podcast nào đó có bài “Đưa em về phố đông, ai thấu cho anh trong lòng”. À tôi tìm ra rồi đấy, cái podcast mà tôi nghe Cơn mưa hạ đó có tên là “Kỷ niệm”, trong đó có bài “Sáng nay cà phê một mình, Sài Gòn chợt mưa chợt mưa” của Phương Thảo – Ngọc Lễ.
Ôi những năm cuối cấp hai, đầu cấp ba đó, tôi thường đi Phan Thiết chơi vì ba tôi học ở trường Chính Trị gần bờ biển Đồi Dương. Có những buổi sáng sớm tôi mang mp3 player mở podcast của Táo Xanh nghe và đi bộ trên bờ biển. Hình như lúc đó tôi cũng hay mở Groove Coverage hát God is a girl hoặc là Far away from home nữa.
“And dreams are made and used and wasted”
Có khi tôi nghĩ là cùng một lúc mình đang sống một cuộc đời của những cái tất yếu, những xảy ra, nhưng đồng thời cũng sống một cuộc đời của những cái ngẫu sinh, những khả năng, những bất khả tri.
Giống như một buổi chiều nọ, đứng bên này đường chờ đèn xanh qua đường, tôi thấy trong một cơn gió nhẹ cái ý tưởng là tôi sẽ hôn vào má cái người sắp sửa băng qua đường như tôi, trong lúc cả hai lướt qua nhau trên cái vạch kẻ trắng. Nó xảy ra như một thước phim trong La la land, khi Mia nghĩ về một khả năng có thể có, nhưng trong cái thực tại này thì không xảy ra.
Nó làm tôi nghĩ đến một đoạn văn trong cuốn Ngựa thép của Phan Hồn Nhiên, đoạn văn nói về những suy nghĩ hoài niệm của Pelikan, một lão đầu bếp to béo già cũ, trước lời mợi gọi phiêu lưu của một gã trai trẻ đẹp đến làm xáo trộn tâm can ông:
“Ông nhìn rõ trong dĩ vãng đã lâu lẫn chỉ mới hôm qua những khuôn mặt, những cái miệng mà ông đã yêu từ xa, những thân thể không phân biệt mà vài cuộc gặp gỡ bất ngờ, những tình cờ va chạm buổi chiều hay buổi tối đã ráp lại với cơ thể ông. Tất cả cấu thành một khoái lạc ngắn ngủi, một hạnh phúc không lặp lại. Ông đã có hết thảy những điều đó rồi ông không biết mình đang để nó trôi qua. Thời gian sống của một đời người thường lướt đi luôn nhanh hơn vận tốc mà người ta có thể trù tính. Lúc trẻ, ông đã tự tạo cho mình một vài mơ ước sống động, như làm bác sĩ đặt bàn tay lên một kẻ đang hấp hối, hay trở thành một người vẽ những bức tranh trên tường nhà thờ. Rồi dần dần ông tự hạ xuống theo các giấc mơ tầm thường hơn: Có một ngôi nhà riêng với thửa vườn xanh tốt khi Xuân về, có lối đi để ông xúc tuyết, dọn sạch cảm giác ảm đạm trong những ngày Đông. Còn giờ thì ông nhận ra tất cả đều trên đà tan rã. Thời gian phía trước của ông đang biến thành một tấm màn sơn lu mờ, không gì có thể vẽ lên được nữa. Có còn kịp không nếu ông bỏ hết tất cả những gì đang có, chẳng hạn ông sẽ đi ra biển, làm đầu bếp trên một con tàu buôn, rẽ ngoặt dòng đời sang một hướng không thể đoán định nữa?”
Nếu như ngày đó tôi đã làm chỉ 1 hành động khác đi, rất có thể con tàu của tôi sẽ trật khỏi đường ray hiện tại mà nhảy qua đường ray bên cạnh của một thằng tôi trong một vũ trụ song song nào đó chăng? Và chung quy hết, cái cuộc đời tôi đã trải qua, cũng chỉ như một sợi tơ trong tấm thảm định mệnh bí ẩn của vũ trụ nơi mà thực tại đã diễn ra cũng không có trọng lượng hơn những cơ hội đã bỏ lỡ. Các giấc mơ, sự vô thức không phải là một tầng hầm chờ chúng ta đi xuống mà chúng nằm trong không khí, chỉ một xao động nhỏ thôi, ta cũng cảm thấy mình đang ở ngay trong chúng, trong một số phận khác.
Photo: Chen Wei
Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất