i.

“Choang.”
“Loảng xoảng.”
Esther cáu kỉnh hất tung khay bữa sáng chị hầu gái vừa mang tới. Sữa và kem bơ quyện lại, loang lổ trên nền nhà, đặc sền sệt và trắng đục, chỉ liếc mắt đã khiến em muốn nôn. Chị hầu gái từ tốn cúi xuống nhặt đống mảnh vỡ lộn xộn, và im lìm, như xưa nay vẫn thế, chẳng ai biết chị ta đang nghĩ gì. Em ghét cái điệu bộ bình tĩnh đó. Chị ta đáng lẽ không nên như thế, không thứ gì trong tòa lâu đài này nên như thế. Chị ta có thể quái gở, hãi hùng, thậm chí là điên loạn, gì cũng được, chỉ trừ vẻ tự nhiên như không kia.
Không ai trong tòa lâu đài này nên bình thường vậy cả.

Esther bắt đầu ngày mới bằng cuộc tản bộ quanh tòa lâu đài, tìm kiếm Triste, bé cưng của em, một chú mèo con màu đen. Váy sa tanh mềm mại dập dờn theo bước chân em đi, còn mái tóc đen dài hơi xoăn thì nằm ngủ thật im lìm, ngoan ngoãn. Khuôn mặt em xinh xắn và thánh thiện đến hoàn mỹ. Trông Esther như thể một thiên thần nhỏ đang chơi ú tim với thần mặt trời. Nắng mùa đông yếu ớt và nhợt nhạt, chiếu những dải sáng mảnh xiên xiên qua khung cửa sổ, đậu trên vai em, cũng rơi rớt xuống sàn hành lang, loang lổ thành nhiều quãng hình kì dị. Lẫn trong tiếng bước chân thong thả, là âm thanh xì xào loáng thoáng – "Con điếm" phát ra từ những bóng người lẩn khuất sau mấy bức tượng điêu khắc, hay một vài góc ngoặt cầu thang, rồi im bặt lúc em lướt qua. Dĩ nhiên là bọn họ đang nói em, cái lũ hầu gái chết tiệt đó, em biết, nhưng Esther thờ ơ. Ghen tị và đố kị làm cho tâm hồn con người ta vặn vẹo, có điều, địa vị bản thân là một tiểu thư quý tộc không cho phép em đi so đo với đám hạ đẳng bần hàn ấy.
Phải rồi, tòa lâu đài cổ này ngoài em, còn có quý ngài Lucas, vị bá tước lịch lãm phong độ, ngời ngời sức trẻ và tinh lực ở cái tuổi đẹp nhất của một người đàn ông, lại giàu sụ và độc thân, hoàn toàn ăn khớp với hình tượng người tình trong mộng của lũ đàn bà lăng loàn và tham vọng. Tì vết duy nhất của ông ta có lẽ là miếng thịt trên đầu quả tim, đứa con gái bé bỏng vừa tròn 10 tuổi, người sau này sẽ hợp pháp kế thừa toàn bộ tước vị và gia sản khổng lồ, cũng là vật cản cho lũ chim sẻ đang đau đáu được leo lên giường ngài bá tước, chẳng ai khác ngoài Esther. Cái tên này cha đặt cho em, trong tiếng Do Thái có nghĩa là “ngôi sao”, nhưng bọn chúng đều thầm gọi em là con quỷ cái. Ác liệt, hung dữ, điên rồ, biết bao tính từ cay nghiệt được lén đem áp vào sau cái tên xinh đẹp. Nhưng em cóc quan tâm những điều nhảm nhí đó. Những kẻ không biết điều sớm muộn gì sẽ đều nhận được bài học nhớ đời thôi. Còn hiện tại, giờ phút này, em cần tìm được con mèo của em trước. Triste là một con mèo ba tư nhỏ xíu mập mạp. Có lẽ là đem khuôn măt giả dối đi lừa gạt tình cảm khắp tòa lâu đài, tất cả mọi người đều chăm Triste vô cùng tốt. Bộ lông đen của nó luôn luôn óng mượt, bông xù. Cái dáng vẻ bước đi kiêu ngạo và bệ vệ, cao sang như một nàng công chúa. Đôi mắt nó tròn, long lanh, xanh vắt như mảnh trời thu trên cao đã được ai hái về rồi đúc nặn lại, giống hệt đôi mắt của Esther vậy.
Sắp tới ngày Cáo trở lại, em cần tìm cục cưng quay về bên mình, chắc chắn Triste nhỏ bé sẽ không muốn bị gã tóm đi. Bởi, làm gì có con mèo nào chịu được những trò chơi tàn ác của một con cáo cơ chứ.

ii.

Những mảnh kí ức hỗn độn.
Mèo nằm bẹp dúm trên mặt đất, co quắp.
Sàn nhà vốn đầy cáu bẩn và bụi bặm, giờ đã quyện lại với những chất dịch, thành một thứ tạp vật kinh tởm, nhầy nhụa, dính dớp lên thân Mèo. Trông nó hệt như một con búp bê vải bẩn thỉu bị vứt lăn lóc dưới tầng hầm, rũ rượi. Nhưng nó không còn để ý được nhiều như vậy nữa. Máu đang rỉ ra từ những vết thương sâu sâu cạn cạn trên khắp người nó. Bộ lông mèo óng ả mượt mà nay xác xơ và bết chặt, thậm chí rụng rơi từng mảng. Đôi mắt to và sáng giờ đã dại ra, mờ đục, hằn tia máu. Ở cái nơi bóng tối đặc quánh như hắc ín này, nó không phân biệt được ngày đêm, không biết đã bao lâu trôi qua, cũng không tài nào biết đây đã là lần thứ mấy gã xuất hiện. Mỗi lần Cáo đến, nó chỉ ước rằng ngay lúc đó, bằng bất cứ cách nào trên thế gian này, nó có thể chết đi.
Phải, chính con Cáo.
Cơn ác mộng kinh hoàng của Mèo. Chính gã đã đẩy nó xuống vũng bùn tanh tưởi này, ghì, dìm, ấn xuống, mặc cho nó vùng vẫy kêu la. Gã khoái cái tiếng rên rỉ nhục nhã đớn đau và đầy tuyệt vọng của nó. Gã mê mẩn bộ dạng tả tơi kia sau mỗi “cuộc vui”. Gã coi đó là một trò chơi, còn Mèo là “đồ chơi” của gã, món đồ chơi ưa thích nhất. Có lẽ bởi vì nó “non” chăng? Gã vốn là một tên khốn bệnh hoạn đến buồn nôn.
Nhưng mà, hỡi ôi, nực cười thay. Chỉ có mình Mèo kinh tởm Cáo. Gã gian xảo biết bao. Gã lừa phỉnh tất cả mọi người. Cái mã ngoài với vẻ đạo mạo, bóng lộn tươm tất của gã khiến bọn hầu gái thiếu điều muốn mộng xuân. Giọng nam từ tính và vẻ quan tâm ẩn ẩn trong đôi mắt sâu đượm buồn khiến một lượt những phụ nữ quý tộc vốn mắt cao hơn đầu cam nguyện khuỵu gối. Cả đám đều say hắn như điếu đổ, một lũ mù.
Những kẻ ngu xuẩn thích mơ mộng hão huyền. Các người nhìn hắn bây giờ đi, trên sofa ngay chỗ góc phòng kìa, nhìn mặt mũi vặn vẹo và ánh mắt dâm uế của hắn. Nhìn cho rõ sự điên loạn qua từng nếp xộc xệch của áo quần. Nhìn vào bờ môi quyến rũ mà các người hằng ước ao được áp mình vào, cố mà hiểu, mà săm soi những lời thầm thì ác độc của hắn. Rồi, các người sẽ thấy lưỡi hắn là một thứ vật chất cay nghiệt, đâm nát đống bong bóng ảo tưởng hồng phấn của các người.
Tâm trạng càng lúc càng sôi trào, nhưng hơi thở Mèo lại càng lúc càng trở nên nặng nhọc và yếu ớt.
Có lẽ nó sắp được toại nguyện, nó sắp chết rồi.


iii.


Esther choàng tỉnh, nhịp thở của em hỗn loạn, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê. Những mảnh hình vụn vỡ, những đoạn kí ức rời rạc chạy nhảy loạn lên trong đầu em. Có vẻ em vừa gặp ác mộng. Sự mê man trong ánh mắt dần thay bằng vẻ hoảng hốt, mất bình tĩnh.
“Rầm.”
“Triste. Triste. TRISTE!” – Esther bật người dậy khỏi giường, mặc kệ cái bình hoa tươi ưa thích đã vô tình bị làm vỡ , em mở cửa chạy thẳng ra ngoài. Lâu đài cổ lúc nửa đêm im ắng và tăm tối đến rợn người. Hành lang dài hun hút với những bức tượng người cao lớn, đổ xuống thành một hàng những chiếc bóng, giương nanh múa vuốt như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng vồ lấy sinh vật xấu số nào đi ngang. Cái váy ngủ kiểu công chúa nhăn nhúm, mái tóc đen rối bù tương phản chói mắt với làn da trắng bợt dưới ánh trăng của em.
Có tiếng bước chân của ai đó phía sau. Esther mặc kệ. Em phải đi tìm Triste, em cảm nhận được mà, nó đang gặp nguy hiểm.
“Tiểu thư. Cô làm gì ngoài này lúc nửa đêm vậy?”
“Tránh ra, đừng cản đường! Tôi đang tìm Triste.”
"Tiểu thư, cô..."
"Tránh ra!"
“Tiểu thư, đã rất khuya rồi, ngoài này sương xuống rất lạnh, cô lại không đi dép. Mời cô về phòng thôi, đừng để mình bị cảm.”
“Tôi nói cút ra. Mau cút đi! Đi chết đi, sao hôm nay cô lắm mồm vậy, Triste, mèo con em ở đâu?”
“Tiểu thư, về phòng thôi!”
“Mèo của ta đâu, mẹ kiếp, cô tránh ra, con cáo đó sắp ăn thịt mất Triste rồi.”
“Tiểu thư, cô không nuôi mèo.”
Có phải ảo giác của Esther hay không mà em nghe giọng chị hầu gái nghèn nghẹn. Những ngón tay mảnh khảnh nhìn tưởng như yếu ớt mà mạnh mẽ đến kì lạ, khóa chặt em lại, nhất quyết không thả ra. Em vùng vẫy, la hét, đấm đá và cào cấu. Những vết thương rơi xuống như mưa trên khắp cổ, mặt và thân mình chị hầu gái. Chị vẫn không hề buông tay, cũng chẳng rên lên một tiếng nào. Tiếng nói của chị như đã bị màn đêm nuốt chửng, chị lại trở về với lặng im.
Hành lang rộng và dài như vậy, chỉ vang vọng tiếng la hét của Esther. Em chẳng khác nào lên cơn điên, hoàn toàn mất đi lý trí. Từng tiếng thốt ra đều mang âm sắc cao vút chói tai, đập vào những bức tường, dội quanh rồi về lại màng nhĩ của chính Esth. Chẳng bao lâu sau, em mệt lả đi trong lòng chị hầu gái. Có giọng ru của ai nghe rền rĩ nghẹn ngào.
Cộp. Cộp. Cộp. Tiếng bước chân như xa như gần. Esther vẫn mê man mơ màng, còn chị hầu gái thì cứng người rồi bắt đầu run rẩy. Một người vốn bình thản, cứng ngắc như khúc gỗ lại đang để lộ ra những cung bậc cảm xúc mạnh mẽ đến thế, chị quỳ rạp trên mặt đất, vòng ôm càng lúc càng siết chặt theo từng bước chân lại gần đây.
“Làm ơn.” – chị hầu gái khóc– “Van xin ngài, làm ơn, tha cho con bé.”
“Cô hầu gái, nửa đêm khuya khoắt, cô đem con gái tôi ăn mặc phong phanh như vậy ra đây, có ý gì?”
“Ngài Lucas, van cầu ngài, làm ơn, tha cho Esther.”
“Cô hầu gái, cô nói vậy là sao, đó là con gái cưng của tôi, làm sao tôi có thể bỏ mặc nó được.”
“Ngài Lucas, ngài biết tôi đang nói gì mà, van xin ngài, Esther là con gái ngài mà, làm ơn…”
“Cô hầu gái, trông có vẻ như cô đang làm đau con gái tôi đấy, trong trường hợp này, tôi buộc lòng phải giải thoát nó khỏi cô thôi. Esther chắc là sẽ tới chỗ tôi ở vài ngày, chờ cho cô bình tĩnh trở lại và sẵn sàng hầu hạ chứ nhỉ.” – giọng ngài bá tước là lạ, giống như đè nén một niềm phấn khích gì, ánh mắt tỏa ra thứ ánh sáng tối tăm đầy nguy hiểm. Trông ông ta như một gã thợ săn mồi đã vào tư thế chuẩn bị.
“Không, không, không, đừng mà. Van cầu ngài đừng mang Esther đi, ngài Lucas.” – tiếng chị hầu gái chưa bao giờ bi thiết đến vậy. Ngón tay trắng bệch cố gắng bấu chặt lấy thân hình bé nhỏ ấy mà bất lực. Tiếng rên rỉ nỉ non và tiếng khóc xé lòng hòa vào nhau, như một bài ca ma quỷ quấn quýt lấy bước chân của vị bá tước rời đi.
Esther mê man được chuyển từ vòng tay ấm áp của chị hầu gái sang vòng ôm cứng ngắc lạnh lẽo của cha. 
Em vẫn li bì giữa cơn mơ, lại dường như có lời nỉ non gì thoáng qua trong tiềm thức - tệ thật, hình như Cáo bắt được Triste của em rồi.

.