Suy nghĩ hiện tại của tui là liệu mình có viết đúng chính tả cái chữ "khô cằn" trên tiêu đề hay không và liệu cái chữ đó có phù hợp với cái bài này không.
:<<. Thiệt đó, đầu tui giờ nó trống rỗng và khô khan đến nỗi chỉ nghĩ được bi nhiêu.
Không biết mọi người thế nào, riêng tui có những ngày tui rảnh lắm mà tâm hồn tui cũng khô khan lắm. Tui không thể nghĩ được điều gì bay bổng, tui không tìm thấy điều gì có vẻ màu sắc, tui không có bất cứ cảm nghĩ hay thái độ gì đối với mấy thứ diễn ra trước mặt tui nựa (giống như những ngày khác). Nếu nói theo ngôn ngữ wjboo thì nó giống như "kHÔng cẢm xÚc kiểu Saitama" dị đó. (nghe xàm vl).
Do cũng không có gì làm (thiệt ra do tui bị "khô" nên tui không thể nhấc tay lên làm được) nên chắc tui sẽ viết ra mấy cái mà hiện tui đang nghĩ. :<<
Tui nghĩ lại rằng có khái niệm nào liên quan đến tình trạng hiện tại này không, tui chợt nghĩ ngay đến chữ "cảm xúc". Search gg.
Theo từ điển tâm lý học của APA (APA Dictionary of Psychology), cảm xúc là khuôn mẫu các phản ứng liên quan đến các yếu tố trải nghiệm, hành vi và tâm lý, nó được cá nhân sử dụng để đối phó với dấu hiệu gì đó diễn ra (có ảnh hưởng đáng kể) của một sự kiện nào đó. Ví dụ, cái dấu hiệu đó liên quan đến sự nguy hiểm, cảm xúc sợ hãi sẽ xuất hiện.
Vậy ra cái việc tự nhiên tui hong bay bổng, hong mơ mộng, hong vui vẻ và hong có cảm nghĩ, thái độ với mấy thứ diễn ra trước mặt tui hong phải hoàn toàn do tui hong có cảm xúc, có thể nó chưa được kích hoạt, có một yếu tố nào đó khiến cho cảm xúc của tui hong được "sản xuất" ra để đối phó với sự kiện trước mặt. 
Tui lại tiếp tục nghĩ tới khái niệm tiếp theo, là "khí sắc", chắc khí sắc bị thấp. Tui có nghe chữ này nhiều nhiều trong mấy tiết học và cũng nhớ sơ sơ khái niệm của nó. Nhưng mà cho đầy đủ thì tui nghĩ nên search gg.
vl lần này APA cho tận 3 nghĩa lận các bạn ạ:
1. Các trạng thái cảm xúc ngăn hạn (tức là tồn tại ngắn á), thường ở cường độ nhỏ 
2. Một kiểu tâm thế được chuẩn bị để phản ứng về mặt cảm xúc theo một cách cụ thể có thể kéo dài vài giờ, vài ngày hoặc thậm chí vài tuần. Nó có thể "bị thấp" mà cá nhân cũng không biết điều gì dẫn đến tình trạng đó. Khí sắc khác với cảm xúc ở chỗ khí sắc thì không có đối tượng như cảm xúc.
1. any short-lived emotional state, usually of low intensity (e.g., a cheerful mood, an irritable mood).
2. a disposition to respond emotionally in a particular way that may last for hours, days, or even weeks, perhaps at a low level and without the person knowing what prompted the state. Moods differ from emotions in lacking an object; for example, the emotion of anger can be aroused by an insult, but an angry mood may arise when one does not know what one is angry about or what elicited the anger. Disturbances in mood are characteristic of mood disorders.
3. in linguistics, a category of a verb used to identify a clause or sentence as being a statement, question, command, expression of wish, and so on. See imperative; indicative; interrogative; subjunctive.
(do có vẻ tui dịch như l và tui cũng lười dịch cái nghĩa thứ 3 nên trích dẫn vô đây cho đầy đủ ạ)
Cái khí sắc này có liên quan nhiều đến các chất dẫn truyền thần kinh, nên là nếu trường hợp này kéo dài hơi lâu (cụ thể là 2 tuần) tui cũng nên xem xét đến chuyện mình có đang mắc rối loạn hay không :v mà chắc không đâu lmao.
Vậy có thể khí sắc của tui nó thấp thật, nhưng tui không nghĩ chỉ mình nó và cảm xúc có thể khiến tụi mình "khô khan" đến như vậy, khí sắc thấp có thể dẫn đến mất hứng thú, mất năng lượng. Nhưng mà rõ ràng tui vẫn ngồi gõ xàm xàm nè, có nghĩa là tui vẫn còn năng lượng, vẫn còn thứ giúp tui làm cái gì đó mà rõ ràng tui cảm thấy mình khô khan vl. Còn có yếu tố khác khiến đôi khi tụi mình cảm thấy khô khan ạ.
Tui lại nghĩ đến chữ "tránh né". Thật sự trong các deadline có thứ tui hong muốn làm. Theo kiến thức của tui thì các suy nghĩ vô thức cũng có khả năng làm chúng ta "lười đi". Khô khan đi, tạm thời không suy nghĩ đến thực tại cũng là một cách tránh né thực tại. Tui nghĩ nó có liên quan đến các cơ chế phòng vệ mà các Phân tâm gia và Tâm lý gia hay nhắc đến. Có lẽ để tránh né một việc không muốn làm, vô thức tui đã tạo ra cái phản ứng này để tui "thực sự" không làm nó. 
Nói chung là có nhiều yếu tố khiến tụi mình tự nhiên cảm thấy khô khan, tự nhiên cảm thấy bất cần đời, tự nhiên cảm thấy "kHÔng cẢm xÚc". Nó có thể do khí sắc của tụi mình hoặc do tụi mình có một điểm nào đó sai sai chưa được giải quyết trong cuộc sống á. 
Nhưng mà tui cũng hong chắc là chỉ có nhiêu đó lý do thôi :>> chắc có nhiều lý do mà tui chưa biết :>>>
Viết linh tinh trong khi né tránh ngày mai tới hức.