Con rể tôi đi công tác xa, để con gái tôi ở nhà một mình với hai đứa nhỏ: một chưa đầy tuổi; một lên ba. Thương con gái quá, tôi quyết định lên đó ít ngày đỡ đần cho nó. Con gái tôi nghe vậy thì bảo: “Đường sá xa xôi, mẹ lên làm chi cho tội, mình con trông hai đứa nhỏ được rồi! Nhàn tênh mà!”. Tôi nghĩ: chắc nó sợ phiền tôi, không muốn tôi tàu xe lặn lội, nên nói vậy thôi, chứ một mình vật lộn với hai con nhỏ, nhàn sao nổi! – Vậy là tôi vẫn cứ lên!


Ấy thế nhưng khi lên tới nơi, tôi mới thấy nó không hề nói chơi: nó trông hai đứa nhỏ đúng là nhàn thật! Nó vứt cho thằng lớn cái iPad, thằng cu ngoan ngoãn ngồi một xó cắm cúi chơi; còn đứa nhỏ, nó đặt trong cũi, treo lủng lẳng cái iPhone ngay trước mũi, đứa nhỏ tròn mắt há mồm cười tươi. Còn nó thì ngồi thảnh thơi dạng háng nhổ lông nách! Thật tuyệt vời!


Lúc chập tối, nghe tiếng con gái tôi hát ru cho đứa nhỏ ngủ vọng ra từ trong buồng mà tôi thấy ấm áp vô cùng: cái giọng hát sao mà ngọt ngào đến lạ. Điều này khiến tôi hơi bất ngờ, bởi trước đây con gái tôi nổi tiếng khắp làng vì hát ngang như cua, giọng thì chua và ông ổng như bò. Đúng là khi được làm mẹ, được cảm nhận tình mẫu tử thiêng liêng, người phụ nữ có thể đổi thay và làm được những điều không tưởng.


Thế rồi nghe tiếng động sau lưng, tôi quay lại, đã thấy nó đứng đấy tự bao giờ, mồm đang nhồm nhoàm gặm miếng giò. Còn ở trong buồng, những lời à ơi ngọt ngào vẫn vọng ra thánh thót, ngân nga: hóa ra, nó đã nhờ cái cô ca sĩ nào đó trong điện thoại làm giúp cái sứ mệnh cao cả là hát ru cho con nó ngủ, còn nó thì được thảnh thơi đứng nhai giò...

- Thế có bao giờ con tự hát ru không? - Tôi hỏi nó.

- Có chứ mẹ! Con chỉ mở điện thoại khi cho cháu ngủ thôi, còn khi nào muốn cháu dậy, con sẽ trực tiếp hát!


Lát sau, lúc tôi qua nhà bên nói chuyện với bà hàng xóm, con gái tôi cũng mò sang theo. Tôi thấy vậy thì bảo: "Con về trông cháu đi! Để cháu ngủ một mình, nhỡ tỉnh dậy cháu khóc, hoặc lăn xuống đất thì sao?". Nó cười, giơ giơ cái điện thoại ra khoe: "Đây, mẹ nhìn đi! Có khác gì con đang ngồi bên cạnh cháu không nào!". Ồ! Thì ra điện thoại con gái tôi đang bật video kết nối với một chiếc điện thoại khác đặt trên giường ngủ của đứa nhỏ. Hình ảnh đứa cháu đang ngáy khò khò hiện lên rõ mồn một. Và khi tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên thì nó đã tiếp thêm: "Con còn cài cả phần mềm chuyên dụng, nếu cháu đái hoặc ỉa, phần mềm lập tức sẽ báo để con chạy về thay bỉm nữa cơ!".


Giờ, tôi tin lời nó lắm rồi: rằng không có tôi, nó vẫn trông được hai đứa nhỏ nhàn tênh. Thậm chí, chả cần ai cả, chỉ cần quẳng cho thằng lớn cái iPad, treo trước mặt đứa nhỏ cái iPhone, thì con gái tôi có thể thoải mái cả ngày lượn lờ đi mua sắm, đi tắm trắng, đắp mặt, đi tẩy lông nách, lông chân...


Hôm sau, thấy tôi xách túi chuẩn bị về quê, con gái tôi ngạc nhiên hỏi ngay: "Đã mất công lên đây rồi, mẹ cứ ở chơi vài ngày, về làm gì vội? Hay sợ bố ở nhà có bà nào? Nếu vậy, con sẽ mua cho bố cái điện thoại, để mẹ ở trên này mở video, sẽ theo dõi được bố cả ngày, giống như con theo dõi thằng cu nhà con ngủ tối qua ấy!". Tôi nghe vậy thì khẽ lắc đầu, bảo: "Bố con suốt ngày chỉ cho lợn ăn với ra đồng chăn bò, nên không cần phải theo dõi kiểu đó. Mẹ về vì mẹ nhớ mấy đứa nhỏ ở nhà thôi, không được gặp bà, chắc chúng nó buồn và mong lắm!".


Thấy con gái tôi nuôi con nhàn, tôi cũng vui và yên tâm, nhưng trong lòng sao cứ có chút buồn buồn: tại lên chơi với cháu hơn ngày trời rồi mà cháu nó vẫn chửa thèm nói với tôi nửa lời, chỉ đứng rụt rè nhìn bà len lén từ xa, như sợ hở ra là bà sẽ lao vào cướp mất cái iPad trên tay nó. Khi tôi khoác túi lên vai, chào nó rồi bước đi, nó cũng chẳng phản ứng gì, chỉ cười khì khì như cái con khỉ trong cái game mà nó đã đắm chìm vào suốt bấy lâu nay...


Tác giả: Võ Tòng đánh mèo.