"Chốc nữa tan học mình đi ăn nhé"
Cách đây hai năm có viết vài dòng về chuyện những ngày cuối năm học cấp 3. Lúc đó học ĐH năm 2 rồi, có thể coi bài viết đó là bài tập...
Cách đây hai năm có viết vài dòng về chuyện những ngày cuối năm học cấp 3. Lúc đó học ĐH năm 2 rồi, có thể coi bài viết đó là bài tập trên trường ĐH của mình á :)). Ban đầu nghĩ làm nhanh cho xong okk, đến khi bắt tay vào viết, đi về trường cấp 3 xưa chụp ảnh ngó nghiêng các kiểu thì thấy bồi hồi thật :)).
"Tôi không còn nhớ chính xác, nhưng có lẽ số lần nhóm chúng tôi thảnh thơi dừng lại trước mấy hàng đồ ăn đã dần giảm đi. Chúng tôi đạp xe lướt qua hàng bò bía, kẹo kéo…; nhìn các em lớp 10 lớp 11 đang vui vẻ cười nói bằng ánh mắt ghen tị. Tôi nghĩ chú trung niên bán nem rán đã quên mặt chúng tôi, nhưng chúng tôi thì lại nhớ chú rất nhiều. Chắc là chú sẽ còn dừng chân trước cổng trường một thời gian dài, nhưng chúng tôi thì sẽ rời xa nơi này - rất sớm thôi"
Viết như thể lớp 12 là tận cùng thế giới :)). Không, không đâu. Hết đại học mới là cảm giác khủng hoảng :)) Mà đáng tiếc rằng lúc này chúng ta thật sự một mình. Lúc này mới thật sự không có ai rủ đi ăn vặt sau giờ học nữa. Ôi giời ơi.
Mấy ngày gần đây các trường cấp 3 liên tục chia tay chia chân, bế giảng các thứ. Vốn dĩ chia tay khi đó không cần phải hoang mang nhiều. 4 năm trôi qua rồi, giờ nhìn lại mối liên hệ với các bạn cấp 3, tự dưng thấy hehe tao biết là chúng ta không xa nhau nổi đâu mà :D. Đúng là hạnh phúc :D
[“Chốc nữa tan học mình đi ăn nhé”, đây hẳn là một câu nói rất giản dị - nhưng số người từng nói cho bạn nghe câu ấy có khi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bạn nhớ gì sau một thời áo trắng? Nhớ nhiều lắm, và nhớ nhất là những người đã nắm tay bạn kéo đi ăn, vừa đi vừa cười, rộn ràng một góc phố, xôn xao một khoảng trời xanh ngắt đầy ước mơ]
Bài full: http://www.songtre.tv/news/xa-hoi/choc-nua-tan-hoc-minh-di-an-nhe-39-7165.html
"Tôi không còn nhớ chính xác, nhưng có lẽ số lần nhóm chúng tôi thảnh thơi dừng lại trước mấy hàng đồ ăn đã dần giảm đi. Chúng tôi đạp xe lướt qua hàng bò bía, kẹo kéo…; nhìn các em lớp 10 lớp 11 đang vui vẻ cười nói bằng ánh mắt ghen tị. Tôi nghĩ chú trung niên bán nem rán đã quên mặt chúng tôi, nhưng chúng tôi thì lại nhớ chú rất nhiều. Chắc là chú sẽ còn dừng chân trước cổng trường một thời gian dài, nhưng chúng tôi thì sẽ rời xa nơi này - rất sớm thôi"
Viết như thể lớp 12 là tận cùng thế giới :)). Không, không đâu. Hết đại học mới là cảm giác khủng hoảng :)) Mà đáng tiếc rằng lúc này chúng ta thật sự một mình. Lúc này mới thật sự không có ai rủ đi ăn vặt sau giờ học nữa. Ôi giời ơi.
Mấy ngày gần đây các trường cấp 3 liên tục chia tay chia chân, bế giảng các thứ. Vốn dĩ chia tay khi đó không cần phải hoang mang nhiều. 4 năm trôi qua rồi, giờ nhìn lại mối liên hệ với các bạn cấp 3, tự dưng thấy hehe tao biết là chúng ta không xa nhau nổi đâu mà :D. Đúng là hạnh phúc :D
[“Chốc nữa tan học mình đi ăn nhé”, đây hẳn là một câu nói rất giản dị - nhưng số người từng nói cho bạn nghe câu ấy có khi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bạn nhớ gì sau một thời áo trắng? Nhớ nhiều lắm, và nhớ nhất là những người đã nắm tay bạn kéo đi ăn, vừa đi vừa cười, rộn ràng một góc phố, xôn xao một khoảng trời xanh ngắt đầy ước mơ]
Bài full: http://www.songtre.tv/news/xa-hoi/choc-nua-tan-hoc-minh-di-an-nhe-39-7165.html

Nghĩ gì xả nấy
/nghi-gi-xa-nay
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
Gleaf
Nhân bài này có nhã hứng post lại bài ngày xưa viết ^^ :
"Con dao găm rung lên trong bàn tay nàng tiên cá. Đột nhiên nàng quẳng nó xuống biển. Nước bắn tóe lên nom như những giọt máu đỏ sẫm.
Nàng nhìn hoàng tử một lần cuối cùng rồi gieo mình xuống biển và cảm thấy thân thể tan thành bọt."
(Nàng tiên cá)
Bài học đầu tiên đã dạy cho tôi biết những câu chuyện đời đằng sau lớp ánh sáng màu hồng trong truyện cổ tích. Câu chuyện "Nàng tiên cá" không còn buồn man mác khác thường lệ như ngày bé tôi vẫn nghĩ - bằng một phép màu nào đó hoàng tử và công chúa sẽ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời. Đó là văn, đó là đời, đó là những gì làm thành người, nên người ở mỗi đôi mắt hi vọng, đợi chờ của chúng tôi.
Đó là Văn của chúng tôi.
Sau này, câu chuyện về buổi học đầu, về những ấn tượng đầu cứ trở đi trở lại trong mỗi câu chuyện rầm rì của đám con gái và một thằng con trai lớp tôi. Chẳng phải sao, khi yêu nhau rồi người ta cứ hay ôn lại thưở ban đầu?
Một năm ...
Hai năm ...
Ba năm ...
Dấu ba chấm sau mốc thời gian cứ như muốn kéo dài đến 365 chấm x 3 , thế nhưng thế có lẽ vẫn chưa đủ. Tôi cố gắng nén vào mấy dấu chấm ấy những gương mặt, những cá tính, những bài hát vang lên mỗi ngày nổi gió, những câu văn câu thơ vu vơ làm bình phong cho một vạn lời nói xéo chỉ có ở lớp văn .. . Nhưng thế có lẽ không thể nào đủ. Kỉ niệm để nhớ để quên, vương góc nọ góc kia để mỗi lúc ngồi nói chuyện với nhau lại "à ngày xưa", "à hồi đầu".
Ba năm rất dài nhưng cũng nhanh như ba dấu chấm, cái ngày chúng tôi thề thốt với nhau sẽ xúng xính trong tà áo dài như gà hóa công, như cá chép hóa rồng ấy đến - có báo trước mà thấy đột ngột rất nhiều.
Thế rồi thời gian chỉ còn là cái mốc 2010-2013 trên tấm ảnh, áo dài trắng bay ngỡ ngợp một góc trời. Chúng tôi bần thần ngồi với nhau trên thảm cỏ xanh mướt còn ướt sương, nhìn quanh mãi như muốn thu lại từng ngóc ngách của ngôi trường này.
Người ta cứ nói, chia tay bạn bè cấp ba có gì đâu để buồn, vì rồi sẽ gặp lại nhau ở một trường đại học nào đó, nhưng có ai hiểu, đó sẽ là lần cuối cùng chúng tôi còn gặp nhau, bên nhau với đôi mắt trong veo không gợn chút âu lo, toan tính ?
“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?”
(Hàn Mặc Tử)
- Báo cáo
cricketssongs
Bây giờ 16 năm học chuẩn bị qua đi, thấy vẫn nhanh quá chừng nhanh :(( trong suốt quãng thời gian đó chỉ mong có tình yêu gà bông nào đó dzui dzẻ... Nhưng đến tầm này rồi thì chỉ mong ra trường ổn thỏa có việc có tiền đủ sống...
bao sầu :-<
- Báo cáo

rc09
Post bài riêng đi @Gleaf, cho mọi người đọc với

- Báo cáo

Lan Anh
Mình chả nhớ nhung gì thời cấp 3 :)) Cấp 2 thì còn họp lớp tới tận giờ chứ cấp 3 thì người lạ quen thuộc
- Báo cáo
cricketssongs
tùy người, tùy hoàn cảnh
miễn có bạn là vui rồi 


- Báo cáo

Lan Anh
Cũng chả hiểu sao. Nhớ nhất là thầy cô cấp 3 thôi. Ngày xưa học c3 thầy cô nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, có chửi cũng là chửi yêu. Lên đại học thì đa phần các thầy cô cứ đi tiền là xong, mặt cũng lạnh như tiền luôn
- Báo cáo
cricketssongs
cả đời chưa đi tiền bao giờ :| đang những ngày ôn thi căng thẳng bọn nó cứ bảo xem có cần bôi trơn để được rút gọn đề cương không :| mặt mình đần thối :|
tình cảm thặc là xa xỉ.
- Báo cáo

Lan Anh
nope =]] không đi, mà xem chúng bạn nó đi chứ từ hồi cấp 2 đã chả bao h đi thầy đi cô. À nhưng có vụ nộp thêm tiền quỹ lớp cuối môn để thầy cô cho điểm trình cao ế. :v
- Báo cáo

liar
thôi đừng nhắc nữa, lại khóc bây h... :((
- Báo cáo

Lan Anh
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Khi-Nguoi-Dan-Ong-Khoc-Ly-Hai/ZW60FDCF.html
- Báo cáo
cogaiiach
Đêm qua tâm sự mỏng với mấy mẹ, tự nhiên có người nói giờ gặp nhau, nếu được nghe mấy câu kiểu "Mày ơi, mai mấy giờ học?" hay"Mày ơi, ra net không", chắc ai cũng thèm cái cảm giác ấy luôn đó.
Ừm, thì nghe có vẻ trẻ trâu thật, nhưng ít nhất vẫn muốn một lần được quay lại ngày ấy, ít nhất còn đỡ mệt hơn những thứ kiểu "Mày giờ công việc thế nào rồi" hay"Mày dao này ra sao".
Bạn bè gặp nhau giờ hỏi mấy câu kiểu đấy, tự dưng thấy xa cách vcđ, não hết cả ruột gan ra luôn ấy.
- Báo cáo

Hachane
nghe câu này lại nhớ đến mình cũng hay bảo: "Lát đi ăn không đồng chí? :))"
- Báo cáo