Tác giả J.K.Rowling đã viết một đoạn tiền truyện (Chapter Zero) với nội dung xảy ra vào 3 năm trước khi Harry Potter ra đời. Trích đoạn được nhà văn viết vào ngày 11/6/2008, tại một buổi đấu giá tên là "What's Your Story". "Chapter Zero" sau đó đã đem lại số tiền quyên góp lên tới 25 000 bảng Anh. Đoạn truyện này tuy không có tiêu đề và cũng không được công nhận chính thức nhưng những fan của bộ series Harry Potter đã rất thích thú với câu chuyện đó và gọi nó là "Chapter Zero".

   Hôm nay, khi đang nằm lướt facebook thì tình cờ mình nhìn thấy bản dịch của đoạn truyện này nên copy lên đây cho mọi người đọc (Nguồn dịch sẽ có đầy đủ ở cuối bài nhé).


   Chapter Zero: Chuyện xảy ra vào khoảng năm 1977, ba năm trước khi Harry ra đời...:

   Chiếc mô tô lại nhấn ga và quẹo vào góc đường tối gấp tới nỗi cả hai ông cảnh sát đang ngồi trong chiếc xe đuổi theo phải thốt lên “Whoa!” ngỡ ngàng. Trung sĩ Fisher đạp mạnh thắng, chắc mẩm thằng nhóc ngồi đằng sau sẽ bị quăng gọn dưới mấy cái bánh xe; tuy nhiên, chiếc mô tô quẹo một cú ngoạn mục mà không hất văng đứa nào ra khỏi mình nó hết, và với một cái nhá lên của đèn hậu, nó biến vào con đường nhỏ hẹp.

  “Bắt được tụi nó rồi!” Viên cảnh sát Anderson phấn khởi gào to. “Con hẻm đó là hẻm cụt!”

   Bẻ ngoặt tay lái, mấy cái bánh răng nghiến vào nhau, Fisher gần như làm tróc hết lớp sơn của cái sườn xe khi cố gắng quẹo vô con hẻm nhỏ xíu để tiếp tục cuộc truy đuổi.

   Và đèn pha đã chiếu thẳng vào hai thằng nhóc, cuối cùng cũng chịu đứng im sau gần cả giờ đồng hồ chơi trò rượt bắt. Tụi nó bị kẹt giữa một bức tường gạch cao chót vót và một cái xe cảnh sát, đang lao vào tụi nó như một con quái vật gầm gừ, cùng với đôi mắt sáng rực.

    Khoảng cách giữa cái cửa xe và bức tường của con hẻm bé tẹo, khiến cả Fisher lẫn Anderson phải khó khăn lắm mới lách mình ra khỏi cái xe. Làm họ trông hơi ngớ ngẩn khi phải ép mình, đi ngang như mấy con cua để chạm tới mấy tên tội phạm quỉ quái. Fisher vác theo cái vòng hai bự quá khổ của mình đi dọc theo bức tường, mấy cái cúc áo cứ tự nhiên bị tét ra theo mỗi lúc ông ta cố gắng, và rồi cuối cùng bỏ lại cái kiếng chiếu hậu sau lưng kèm theo tiếng gãy răng rắc.

    “Xuống xe!” Ông gầm lên với hai thằng nhóc đang nhếch mép cười, tụi nó cứ ngồi đó như đang hưởng thụ cái ánh đèn nhá nhá xanh dương.

     Rồi tụi nó làm y theo lời ổng nói. Fisher dứt khỏi cái kiếng chiếu hậu rồi liếc tụi nó. Nghĩ thầm chắc tụi nó cũng gần mãn teen rồi. Thằng nhóc nãy giờ lái xe có mái tóc dài và đen, cái vẻ xấc láo hiện rõ ràng mặt nó làm ông liên tưởng tới tay chơi guitar vô công rồi nghề mà con gái ông đang hẹn hò. Thằng nhóc thứ hai tóc cũng màu đen nốt, mặc dù ngắn và chĩa ngang ngược về mọi hướng; nó đeo một cặp mắt kiếng và nụ cười thì tét tới mang tai. Hai đứa nó đều mặc áo phông được in hẳn một con chim vàng bự chảng đằng trước, cái ký hiệu không lầm đâu được của mấy thằng chơi nhạc rock ồn ào, điên cuồng.

     “Không đội mũ bảo hiểm!” Fisher quát, hết chỉ vào đầu đứa này rồi chỉ vào đầu đứa kia. “Vượt quá… quá xa tốc độ cho phép !” (Mà thực ra thì cái phân khối của cái xe vượt quá bất kỳ mức nào mà cảnh sát Fishser có thể chấp nhận.) “Đã vậy còn không dừng lại khi thấy cảnh sát!”

     “Tụi con thiệt muốn dừng lại để trò chuyện,” thằng nhóc đeo kiếng lên tiếng, “chỉ có điều tụi con…”

    “Đừng có làm bộ tài lanh – hai thằng bây đang gặp cả đống rắc rối!” Anderson càu nhàu. “Tên!”

     “Tên á?” Thằng nhóc tóc dài lặp lại. “Ờ - được, để coi. Là Wilberforce…Bathsheba…Elvendork…”

    “Cái tên tuyệt vời hén, có thể xài cho cả con trai lẫn con gái”, thằng nhóc đeo kiếng nói.

     “Ờ… tên tụi tôi, ý ông là vậy hả?” Thằng đầu tiên hỏi lại, Anderson lắp bắp giận dữ, “Ông phải nói rõ chớ! Tên này là James Potter, tôi là Sirius Black!”

   “Rồi mọi chuyện sẽ tồi tệ hết mức, nói cho tụi bây biết, sắp rồi, hai thằng nhóc láo xược…”

      Nhưng James lẫn Sirius dường như không nghe nữa. Tụi nó đột ngột cảnh giác, nhìn về đầu con hẻm tối hù đằng sau Fisher và Anderson. Rồi, hai đứa nó cùng hành động giống hệt nhau, thọc tay vào túi sau của mình.

       Hai ông cảnh sát cứ tưởng chừng tụi nó sẽ chĩa súng vô mặt mình, dè đâu một giây sau, hai ổng thấy tụi nó lôi ra cái gì trông giống như…

      “Dùi đánh trống hả?” Anderson chế nhạo. “Tụi bây thiệt tiếu lâm, phải không? Thôi được rồi, hai bây bị bắt vì tội danh…”

       Nhưng Anderson đã không bao giờ nói được cái tội danh cáo buộc đó là gì. James và Sirius cùng hét lên cái gì đó chẳng biết, rồi mấy tia sáng từ cái đèn pha bắt đầu di chuyển.

       Hai ông cảnh sát quay đầu lại, lùi về sau mấy bước liền. Ba người đàn ông đang bay, thực sự đang bay, ở đầu bên kia của con hẻm bằng chổi, và gần như cùng một lúc, cái xe cảnh sát lập tức dựng đứng trên hai bánh sau.

    Đầu gối của Fisher nhũn ra, ông ngồi xuống một cách khó nhọc; Anderson vấp phải cặp giò của Fisher rồi ngã đè lên ổng chỏng gọng, cùng lúc với tiếng mấy người trên chổi bay đâm vào cái mui xe, bụp - bang - bốp và rớt gọn gàng xuống mặt đất, với tiếng chổi vụn rớt loảng xoảng xung quanh.

       Cái xe mô tô lại gầm lên lần nữa. Với cái miệng há hốc, Fisher dốc hết sức mạnh của mình để nhìn lại hai thằng nhóc.

     “Thiệt cảm ơn mấy ông lắm!” Sirius gào với qua tiếng động cơ. “Tụi tôi nợ mấy ông lần này!”

    “Ừa, thiệt vui được gặp ông!” James nói. “Và chớ có quên, Elverdork! Cái tên phi giới tính!”

     Rồi có một tiếng nổ rung chuyển mặt đất, và Fisher cùng Anderson choàng tay qua người kẻ còn lại trong sợ hãi; cái xe của họ rớt cái ầm xuống nền đất cứng. Và bây giờ tới lượt cái xe máy bốc đầu. Ngay trước con mắt ngạc nhiên của mấy ông cảnh sát, cái xe bay lên trời. James và Sirius mất dần vào bầu trời đen kịt, mấy cái đèn chiếu hậu chứ nhấp nhá đằng sau như mấy viên hồng ngọc biết tàng hình.


Nguồn: Bản dịch thuộc về page "Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts Việt Nam":  https://www.facebook.com/HogwartsVietnam/photos/a.183973911751465.1073741829.167994586682731/742470842568433/?type=3&pnref=story