Xuân tới mức nỗi đau cũng phẳng lặng
Một mùa xuân xuân tới mức nỗi đau cũng phẳng lặng
Trong mắt em
Mùa xuân bé vừa bằng hạt đậu
Nứt nẻ đâm chồi
Lũ chim sẻ rời bỏ lại sân sau
Giọt nước trong mắt đỏ au
Hong khô trên thềm vắng
Mùa xuân này đầy nắng
Bác đưa thư không đi giao,
Dây quần áo phơi khô phấp phới.
Mối tình không mới
Chỉ lời nhắn nhủ là còn nguyên.
Mùa xuân bình yên
Ru dở dang thành tròn đầy
Ru người lạ thành người thương
Ru người đi về trong trí nhớ
Mùa xuân ai đó từng mơ mộng
Gieo vào em những viển vông
Hồng như má đào,
Trong sương.
Tầm này năm ngoái tớ đã viết những bài đầu tiên trên Ig, tiền thân của chiếc page này đấy. Thời gian qua tớ lặn mất vì có nhiều việc quá.
Thế nhưng tớ rất muốn các cậu biết, trong bất kỳ khoảnh khắc nào có thể, tớ đều muốn viết Em. Và tớ chẳng muốn Em cứ chết đi một cách đột ngột trong lòng các cậu (ý là nếu Em chết, tớ sẽ chào tạm biệt đàng hoàng).
Mùa xuân này tớ vừa mất đi một điều mà suốt năm tháng trưởng thành tớ đấu tranh giữa thương và giận. Nhưng rồi, tớ nhận ra chẳng có gì đáng để giải đáp nữa khi người ta biết rằng mình sắp mất đi. Song song với thế giới mùa xuân trôi ào ào như việc chúng ta nghĩ về sắm Tết, vẫn có nơi mùa xuân đi qua phẳng lặng tới độ đau khổ chỉ rung nhẹ thế thôi.
Ảnh hôm nay của @hidemelon
Truyền cảm hứng
/truyen-cam-hung
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất