Khi tôi bắt đầu làm việc, công ty khuyến khích tôi sử dụng tên tiếng Anh, giải thích rằng để khách hàng dễ dàng sử dụng khi tiến hành hội thoại. Từ đó trở đi, mỗi khi viết email cho khách hàng hay đông nghiệp, cái tên mới được thêm vào phần ký tên thay cho cái tôi được cha mẹ tặng.
Cho đến một ngày, khi trực tiếp trao đổi với khách hàng, họ đã bắt đầu với tôi bằng một câu hỏi: Tôi biết bạn có cái tên thực đằng sau cái tên tiếng Anh, cái nào làm bạn thấy thoải mái để giao tiếp hơn? Và tôi đã chọn cái tên ban đầu, cái tên bằng tiếng mẹ đẻ.
Từ đó về sau, mỗi khi email cho tôi, họ luôn gọi tôi bằng tên thật, thay cho cái tên xa lạ kia. Dẫu biết rằng chỉ là công việc, tôi vẫn phần nào cảm ơn về sự trân trọng mà họ đã dành cho mình.
Và tôi vẫn hay mỉm cười, mỗi khi gặp một bạn trẻ nào, giới thiệu với tôi: I’m Peter, I’m Nicky,... bằng thứ giọng Việt đặc sệt mà tôi nghe mỗi ngày.