“Không từ nào trong Tiếng Anh lại có hại hơn từ ‘Good job’cả.”
Đó là câu nói của Fletcher, người thầy dạy nhạc nổi tiếng tại nhạc viện Shaffer, nơi chuyên đào tạo ra những nhạc công hàng đầu của cả nước và trên thế giới.
Andrew, một sinh viên năm nhất của nhạc viện mang trong mình một khát khao lớn lao và mục tiêu trở thành một Buddy Rich thứ 2 trong lịch sử âm nhạc. Là một tay chơi trống thể loại jazz, Andrew tự đặt cho bản thân định nghĩa về sự vĩ đại, đó là cho dù có chết ở tuổi 34 trong nghiện ngập như Charlie Parker nhưng nhiều năm sau còn được người khác nhắc tới còn hơn là sống trong an nhàn và sung túc đến năm 90 tuổi nhưng chẳng ai nhớ tới. Câu chuyện về những nhịp trống, sự đam mê, khát vọng chiến thắng, chinh phục bản thân và trở thành vĩ đại của Andrew bắt đầu khi anh được thầy Fletcher chọn vào tập luyện trong ban nhạc.
Vốn xuất phát điểm không có một tài năng thiên bẩm, Andrew tự đặt giới hạn bản thân lên rất cao trong những lần luyện tập bởi chính bản thân anh cũng tự ý thức được tài năng và năng khiếu trong âm nhạc của mình, và chỉ có một cách để anh hoàn thiện bản thân mình đó là nỗ lực trong tập luyện, tập luyện điên cuồng và sẵn sang đánh đổi mọi thứ của bản thân vì sự nghiệp âm nhạc. Đó là những lần tập luyện tới khi kiệt sức, là khi đôi bàn tay đẫm máu vì cầm dùi trống quá lâu. Khán giả sẽ chẳng thể quên được những nỗ lực của Andrew khi anh tự giam mình trong phòng kín, mồ hôi chảy đầm đìa, bộ trống thấm đẫm máu, một xô nước đá được anh để cạnh để giảm đau và một hộp băng cứu thương bên cạnh. Andrew mang trong mình sự quật cường, ý chí chiến đấu mãnh liệt. Anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì âm nhạc, vì sự nghiệp chơi trống, vì mục tiêu trở thành một người vĩ đại. Anh chủ động chia tay người yêu vì cho rằng anh sẽ không có nhiều thời gian dành cho cô và rồi cô sẽ cản bước anh trên con đường anh đã chọn. Thậm chí, ngay cả khi bị tai nạn xe hơi khi đang trên đường tới cuộc thi âm nhạc danh giá, Andrew cũng cố gắng bò ra khỏi xe và chạy như bay tới cuộc thi, bất chấp tình hình sức khỏe và ngoại hình của mình lúc bấy giờ.
Người thân của Andrew không thể hiểu nổi anh, rằng tại sao anh lại có thể sẵn sàng từ bỏ tất cả vì nhạc jazz, vì những nhịp trống mà tự ném bản thân mình vào những giờ phút tập luyện khắc nghiệt, chịu đựng những lời lẽ xúc phạm, mạt sát và cả những cơn đau về thể xác dày vò. Có thể nói, những nỗ lực của Andrew chỉ được thầy Fletcher nhìn thấy. Fletcher cảm thấy ngọn lửa đam mê từ Andrew, sự khao khát chiến thắng và chinh phục. Bản thân Fletcher vốn là một người cực kỳ phức tạp. Nếu mới phút trước ông còn động viên, an ủi và hỏi thăm thì chỉ sau đó vài giây ông bỗng trở thành một hung thần thực sự. Có thể thấy, việc nghiêm túc và nghiêm khắc là điều mà bất kỳ một người giáo viên hay huấn luyện viên nào cũng làm trong quá trình giảng dạy. Nhưng ở Fletcher đó còn là sự khắc nghiệt, tàn bạo trong từng câu nói, từng hành động cử chỉ. Vốn là một nghệ sĩ tài giỏi, tôn thờ sự hoàn hảo trong nhạc jazz, Fletcher mang khuôn mặt vô hồn nhưng đôi mắt dữ dội, giọng nói đanh thép với những tiếng chửi thể dày đặc xuyên suôt bộ phim, ông luôn khiến chính những khán giả xem phim cũng cảm thấy hồi hộp trước những cái nắm tay bắt nhịp và giật nảy mình vì những câu mắng của ông cho Andrew và những sinh viên khác.
Trước một thầy Fletcher nghiêm khắc và những nỗ lực tập luyện của Andrew, khán giả không thể không đồng cảm và sẻ chia với anh. Hành trình đi tìm sự vĩ đại không phải con đường trải hoa hồng. Trên con đường ấy, bản thân của những nghệ sĩ sẽ phải đánh đổi còn nhiều thứ hơn cả Andrew đã đánh đổi trong phim. Đó là một hành trình khốc liệt, đầy sự tàn bạo, tủi hờn, chất chứa biết bao mồ hôi, nước mắt và máu. Để rồi những bản nhạc jazz được cất lên, những nghệ sĩ nhạc jazz sẽ cống hiến vì bản nhạc cho tới khi sức cùng lực kiệt như thể ngày mai họ sẽ chết. Họ có thể không sống trọn vẹn cả một đời người, nhưng họ đã sống trọn vẹn từng giây phút trong cuộc đời của họ, Một cuộc đời đầy sự hy sinh nhưng tràn đầy đam mê và khát vọng.
Ở Whiplash, chúng ta thấy được sự mãnh liệt và ý chí kiên cường của Andrew, sự dữ dội nhưng tài giỏi của thầy Fletcher. Xuyên suôt bộ phim dài 106 phút ấy là những giọt mồ hôi và máu của Andrew, là tiếng rầy la quát mắng và ánh mắt dữ dội của thầy Fletcher. Một bộ phim được mở đầu bằng tiếng trống và kết thúc cũng là những tiếng trống dồn dập. Tiếng trống ấy chính là nỗi lòng của Andrew về khát vọng, giấc mơ về sự vĩ đại và những nỗ lực không ngừng.