Vuốt Máu - Chapter 12: Quá Khứ
Rời khỏi bệnh viện, ánh hoàng hôn mờ dần phủ lên mọi thứ một sắc cam dịu nhẹ, cả Cole và Carter đều im lặng. Sự yên tĩnh trong xe làm...
Rời khỏi bệnh viện, ánh hoàng hôn mờ dần phủ lên mọi thứ một sắc cam dịu nhẹ, cả Cole và Carter đều im lặng. Sự yên tĩnh trong xe làm nổi bật những suy tư nặng nề đang dồn nén trong tâm trí cả hai. Lilian – đầu mối lớn nhất của họ – vẫn còn chìm đắm trong trạng thái mất trí nhớ tạm thời, để lại bao câu hỏi không có lời giải. Mỗi bước họ vừa tiến tới lại có vẻ như bị đẩy lùi vài bước, và lần này có vẻ còn tăm tối hơn.

Cole và Carter chuẩn bị lên xe.
Cole giữ ánh mắt chăm chú ra con đường phía trước, nhưng không ngăn nổi dòng suy nghĩ quanh quẩn trong đầu. Bất chợt, anh quay sang Carter, phá vỡ bầu không khí trầm lặng:
— Carter, sao tôi vẫn có cảm giác như vụ này thiếu một điều gì đó? Ý tôi là, Lilian và Thorne, cả hai đều bị cuốn vào vụ án nghiêm trọng như thế này, nhưng suốt từ đầu đến giờ, tôi chưa thấy ai trong gia đình họ đến bệnh viện hay thậm chí là lo tang lễ cho Thorne. Chẳng lẽ họ thực sự không có ai là gia đình?
Carter khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm dường như hiện lên những mảnh kí ức mờ nhạt khi nhắc về quá khứ của cặp vợ chồng đáng thương. Cô chậm rãi nói, giọng có phần trầm buồn: — Họ thực sự không còn gia đình. Thorne và Lilian đều là những đứa trẻ mồ côi từ nhỏ. Cả hai lớn lên trong những khu ổ chuột cuối phố, những nơi tối tăm và nguy hiểm nhất. Họ đã phải tự mình chống chọi để tồn tại. Nếu không vì sự may mắn của Thorne, có lẽ cuộc đời anh ấy cũng chỉ mãi quẩn quanh trong cái nơi khốn khổ đó thôi.
Carter ngừng lại trong chốc lát, như để hồi tưởng lại. Sau đó cô tiếp tục: — Thorne may mắn hơn, khi cậu ấy khoảng mười bốn tuổi thì được một gia đình giàu có nhận nuôi. Đó là một cặp vợ chồng lớn tuổi và họ không có con. Họ chăm sóc, yêu thương Thorne, và với họ, cậu ấy như đứa con mà họ chưa bao giờ có. Họ đã nuôi dưỡng và cho cậu ấy cơ hội học hành, hỗ trợ cậu ấy trở thành một bác sĩ thú y như cậu ấy luôn mong muốn.
Cole lắng nghe, tưởng tượng về cuộc sống của Thorne qua từng lời kể của Carter. Trong tâm trí anh, hình ảnh về một cậu bé mỏng manh lớn lên trong khổ cực lại được trao cho một cơ hội mới bỗng hiện lên. Điều đó phần nào khiến anh hiểu hơn về sự bình dị và hiền lành trong con người Thorne, dù rằng cuộc đời anh ấy lại kết thúc theo cách bi thảm như vậy.
— Vậy còn Lilian? Cô ấy có cùng hoàn cảnh với Thorne không? — Cole hỏi, mắt vẫn dõi về phía trước, cố nắm bắt một chút gì đó về câu chuyện chưa rõ này.
Carter khẽ gật đầu, nhưng lần này cô lại để nụ cười mỉm hiện lên trên khuôn mặt, nhẹ nhàng như khi nhớ lại một kí ức đẹp: — Lilian thì có một câu chuyện khác, cũng khó khăn nhưng cũng rất đặc biệt. Cô ấy có tài năng thiên bẩm về piano, ngay từ nhỏ đã có thể đánh những giai điệu khiến người ta phải ngỡ ngàng. Năm mười tám tuổi, Lilian được một cặp vợ chồng nhạc sĩ phát hiện khi họ tình cờ nghe cô ấy biểu diễn tại một trung tâm thương mại. Khi đó, ở nơi đó có một cây đàn piano công cộng, và Lilian đã ngồi xuống, chỉ định chơi vài nốt nhưng bản nhạc lại quyến rũ mọi người xung quanh.
— Cặp vợ chồng nhạc sĩ đó đã quyết định nhận cô ấy làm con nuôi sau khi nghe cô ấy chơi? — Cole hỏi, giọng có chút ngạc nhiên.
— Đúng vậy. Họ cảm thấy cô ấy có một tài năng đặc biệt và không muốn nó bị mai một. Họ đã đưa Lilian vào cuộc sống của mình, chăm sóc cô ấy như con ruột. Lilian được học hành và luyện tập âm nhạc với tất cả tình yêu và sự hỗ trợ từ họ. Cô ấy đã được sống một cuộc sống khá yên bình từ đó, nhưng tôi đoán, vẫn có chút gì đó của quá khứ khiến cô ấy không thực sự gần gũi với họ như Thorne với gia đình mình. Có thể là bởi cặp vợ chồng ấy hiện giờ đang sinh sống ở Canada, và Lilian dường như không muốn làm phiền họ.
Cole lặng người khi nghe câu chuyện của Lilian, một tài năng lớn lên trong nghèo khó nhưng đã được tìm thấy và cứu vớt. Nhưng sự cô độc vẫn dường như theo đuổi cô, và có lẽ đó là điều khiến Lilian trở nên bí ẩn và khó gần. Có lẽ cô ấy vẫn giữ chút khoảng cách với thế giới, như thể sợ một lần nữa sẽ mất đi mọi thứ mình có.
Cole khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn vào dòng xe cộ bên đường khi cả hai lái xe qua những con phố. Cảm giác về sự thấu hiểu dần lớn lên trong lòng anh, và anh tự hỏi làm sao những con người từng trải qua những đau thương này lại có thể bị cuốn vào một vụ án tàn nhẫn đến vậy.
Sau một lát im lặng, Cole nhẹ nhàng thở dài, mắt vẫn hướng ra xa: — Thật khó tin. Cả hai đều trải qua quá nhiều mất mát, vậy mà số phận lại đưa họ vào một tình huống còn cay đắng hơn.
Carter cũng im lặng, nhìn ra cửa sổ xe, dõi theo ánh đèn đường lập lòe trong ánh chiều tàn. Sự trầm lặng giữa hai người bỗng như được chất chứa bởi những suy tư không lời. Cuối cùng, Cole lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe: — Dù sao đi nữa, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để làm sáng tỏ vụ án này, không chỉ vì công lý mà còn vì hai người họ. Những người đã chịu đựng quá nhiều đau thương trong cuộc đời.
Carter khẽ gật đầu, ánh mắt cương quyết. Họ biết rằng, dù con đường phía trước còn đầy thử thách, họ không thể để những bí ẩn này chìm vào bóng tối. Chiếc xe lặng lẽ tiến về phía văn phòng, nhưng trong lòng cả hai, quyết tâm đã trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Sáng tác
/sang-tac
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này