Vòng luẩn quẩn với skincare
Bạn tôi vừa chi 10 triệu cho 5 buổi nặn mụn và peel da. ...
Bạn tôi vừa chi 10 triệu cho 5 buổi nặn mụn và peel da.
Tôi vẫn nhớ như in từ ngày tôi quen nó ở lớp cấp 3 cho đến khoảng 2 năm trước, nó là đứa da đẹp nhất trong tụi bạn của tôi. Da nó trắng, mịn, hồng hào, lỗ chân lông dòm mãi cũng không thấy, kiểu gần như da em bé.
Chẳng biết từ bao giờ mặt nó bắt đầu lên mụn, nó bảo là mụn nội tiết. Ban đầu mụn lên lưa thưa vài chỗ, con bé cố gắng chú trọng hơn trong ăn uống, ngủ sớm và đúng giờ hơn vì nó không muốn và cũng không tin tưởng việc dùng thuốc hoặc trị liệu da. Sau đấy nó uống thuốc điều hòa nội tiết, nhưng có vẻ không hiệu quả. Đến gần đây sau một đợt stress thì mụn lên khắp mặt, lại toàn mụn ẩn nên bạn tôi quyết định phải dùng biện pháp mạnh hơn.
Tôi mong số tiền nó bỏ ra sẽ mang lại kết quả xứng đáng. Chuyện của nó nhắc tôi nhớ lại bản thân ngày trước, vật lộn với mụn và thâm đủ các thể loại từ cấp hai tới đại học. Tôi vẫn nhớ mình cũng từng thử mọi cách có thể để có một làn da khỏe hơn, đẹp hơn. Tôi chăm dùng sữa rửa mặt, dùng nước muối rửa mặt, tìm hiểu quy trình skincare từ A đến Z, thử từ loại toner này tới serum kia. Nhưng ngày ấy sinh viên không có tiền nên cái "chu trình skincare kỹ lưỡng" của tôi cũng chỉ bao gồm nước tẩy trang, sữa rửa mặt, tẩy da chết, toner, kem dưỡng ẩm, mặt nạ dưỡng da (nhưng trừ sữa rửa mặt thì mỗi loại kia chỉ dùng được trong khoảng nửa năm vì tôi vừa nghèo vừa lười). Chăm chỉ chăm da xong thi thoảng bạn cùng phòng cũng khen da tôi đẹp hơn, trông ẩm với sáng hơn, nhưng nhìn chung thì mụn vẫn lên và thâm vẫn đấy vì chưa kịp mờ đã lại có mụn mới mọc đè lên rồi. Có lần tôi đi khám da liễu tiện hỏi về da mặt thì bác sĩ bảo không phải viêm da, vệ sinh kĩ và uống nước lá cho mát gan là được. Tôi cứ neo vào câu nói ấy để an ủi bản thân, rằng qua cái tuổi dậy thì ẩm ương mụn sẽ hết, rằng lúc bị mụn mặt tôi chắc cũng không đến nỗi khó coi quá.
Rồi một ngày năm hai đại học, khi tôi đi làm thêm và một chị (không nhớ là quản lý hay gì nữa) đang đứng cạnh, quay sang thấy bên má của tôi toàn thâm mụn thì thốt lên với giọng điệu không rõ là hốt hoảng hay ghê sợ, bảo tôi đi chữa mụn đi. Não cá của tôi mà còn nhớ được lời chị ấy chứng tỏ mức độ sát thương của câu ấy lớn tới mức nào. Nhưng mà tôi không có tiền, mà kể cả có tôi cũng tiếc, một phần vì vô số câu chuyện từ bạn bè và người thân, nào là chị hàng xóm đổ hơn chục triệu trị mụn vẫn không đỡ, hay con trai bạn mẹ tốn mấy chục triệu rồi mà chả ăn thua gì. Nỗ lực bám víu vào đồ skincare không đi đến đâu của tôi càng bồi thêm vào sự nghi ngờ sẵn có đối với tân dược và các phương pháp trị liệu da liễu hiện đại. Người ta càng quảng cáo rầm rộ các lộ trình làm đẹp tôi càng cảnh giác và nhất quyết không chi tiền ra.
Tôi chấp nhận sống chung với mụn cho tới khi cuộc đời vô tình đưa đẩy tôi đến một quyết định không tưởng: ăn thô và ăn chay. Câu chuyện rất dài dòng, mà tóm lại thì tôi bắt đầu thay đổi chế độ ăn không phải vì da, nhưng lý do cũng liên quan tới sức khỏe. Trước đấy thì vì ít tiền và ngại nấu ăn nên tôi thường tối giản trong ăn uống, ăn những món đơn giản, dễ làm, không mất nhiều thời gian chế biến (thịt, cá, hải sản không hay có mặt trong thực đơn hàng ngày). Vậy nên tôi thay đổi chế độ ăn một cách khá tự nhiên, không cảm thấy khó khăn gì, người cũng không mệt mỏi khó chịu gì.
Thời điểm ấy là lúc tôi đâm đầu vào tìm hiểu dinh dưỡng, thực phẩm, những sự thật không tưởng về ngành chăn nuôi, F&B, đường, chế phẩm từ sữa, ngành công nghiệp làm đẹp và dược phẩm thông qua phim tài liệu, sách, báo, youtube. Một cách tự nhiên, nỗi nghi ngờ nhân sinh trong tôi lớn dần lên, và rồi tôi quyết định bỏ hoàn toàn đồ skincare và hạn chế đồ ăn thức uống bên ngoài nhất có thể. Sau khoảng 6 tháng như thế thì da tôi ngừng lên mụn, thâm mờ đi và cuối cùng da khỏe lại sau hơn nửa thập kỉ chiến đấu với mụn. Từ đó đến giờ tôi vẫn chỉ rửa mặt bằng nước và dưỡng da bằng dầu dừa. Da tôi cũng chẳng gọi là đẹp lắm vì tôi lười chăm, nhưng ít nhất tôi không phải tự ti vì mụn nữa. Trộm vía x1000 =)))
Giờ nhìn lại thì tôi thấy mình đã may mắn đến nhường nào vì thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn: bỏ tiền mua đồ ăn uống linh tinh, ảnh hưởng sức khỏe rồi lại tốn tiền cho việc chữa trị những phần cơ thể bị tổn thương. Tôi cũng gặp một cô bạn giống như mình, không có tiền đi trị mụn nên chịu khó kiêng đồ ngọt. Lúc tôi quen cô bé thì da nó đã đẹp mướt rồi nên tôi không ngờ cô bé cũng từng có thời gian bị như mình.
Có lẽ không phải ai cũng may mắn như tôi, chỉ cần thay đổi chế độ ăn và lối sống là da lành lại, nhưng tôi nghĩ thà kiên định thử phương pháp miễn phí ấy (và bản thân chủ động được) còn hơn bỏ tiền ra và phó mặc cơ thể cho các dịch vụ làm đẹp. Da phản ánh tình trạng sức khỏe bên trong, nên thay đổi từ trong ra ngoài sẽ là lựa chọn bền vững nhất.
Một vài phim tài liệu từng thay đổi nhận thức của tôi: Seaspiracy, Fat Fiction, Dollars and Dentists.
Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất