Vietnam Mountain Marathon 100km - Nếu biết trăm cây là hữu hạn...(*)
Thứ sáu, 20/9 Cafe chém gió trước race Mày có gửi đồ gì LDR ko?Ko, em gửi BTC thôiThế xách hộ anh hai túi nàySao em phải xách?Thế...
Thứ sáu, 20/9
Mày có gửi đồ gì LDR ko?Ko, em gửi BTC thôiThế xách hộ anh hai túi nàySao em phải xách?Thế nó mới công bằng19h
Anh em đã chuẩn bị xong đồ ra nhà thờ đá. Năm ngoái ra tiễn anh em 100 đông vui như tiễn người thân ra trận, mình tự bảo năm sau cũng đeo bib bạc thế này. Chứ bib đỏ đi lúc 1h sáng chả ai ra tiễn, buồn vãi.
Anh em đâu rồi ra chụp kiểu ảnh kỉ niệm nào.“Khi anh theo chàng trai khác lên chuyến xe bảy giờ ba mươi ở sân nhà thờ đá
Là em biết số phận đã an bài
Ai của Ceasar, thì trả lại cho Ceasar
Bởi họ muốn đi cùng nhau trên hành trình cả trăm ki lô mét.”
21h
Xe xuống hơi muộn nên đứng ở line sau, đang cố gắng chen lên đầu để tách top. Chứ đoạn đầu chạy đông người mệt lắm.
Năm nay ko đeo vest từ đầu mà gửi vest ở CP 103, có pack đầy đủ đồ theo kinh nghiệm được chị Trang Trần chia sẻ. Mình thấy cũng hợp lý, 33km đầu trời mát, mình lại uống ít nước, tốc độ di chuyển giữa các CP cũng khoảng 1h -1h30 nên hai softflask, mỗi cái 500ml là đủ nước. Một cái đổ sẵn 2 gói Tailwind từ vạch xuất phát, một cái đồ đầy nước. Đến 102 thì đổ nước cả hai bình là có cả nước lẫn điện giải. Công nhận là tip này hiệu quả, thay vì đeo cái vest thì chỉ cần một cái band đeo bụng là ok. Còn cả trăm km, nhẹ được đoạn nào hay đoạn đấy.
Are you ready? Vẫn là giọng quen thuộc của DavidThreeTwoOneGoooooMình vượt lên, chạy men theo lề đường, sau khoảng 1km đầu tiên thì ổn định tốc độ. Lần này ko chạy nhanh như những lần trước mà chạy ở tốc độ tim có thể thở và chân ko thấy mỏi.
Á à thằng Ngọc Anh à. Giọng anh Bách =))Em đi trước nhé. ByeChạy tiếp một đoạn gặp anh Trung Neo. Hôm qua ngồi ăn thấy anh bảo ko chạy mà h lại ở đây. Chào anh rồi đi trước. Uphill thì đi bộ, đường bằng và downhill chạy nhẹ nhàng. Pace chắc tầm 6:30 - 7. Đến CP101 ko mất quá nhiều thời gian vì chủ yếu là downhill. Từ CP101 đến 102 khoảng 17km, cũng hơi lo vì ko biết 2 cái softlask có đủ nước dùng ko. Mà thấy nay trời mát nên thôi kệ.
Từ 101 chạy được một đoạn thì mưa. Thật ra mưa từ sau khi xuất phát một lúc, nhưng mưa nhỏ. H mới to dần. Bỏ mẹ rồi. Trời đã tối, mưa, lại còn có sương thế này thì thôi. Cũng may là đoạn này uphill là chính nên đi bộ, quan sát được xung quanh. Hai runner đi trước lấy áo mưa ra mặc luôn. Mình để áo gió trong vest gửi ở CP103 nên có muốn mặc cũng ko có. Mà mưa thế này có là gì, mình từng chạy khi trời mưa to hơn trong buổi chạy đêm đầu tiên của uprace cơ mà.
Bao nhiều km rồi.
15km
Đói rồi. Phải ăn thôi. Bóc thanh năng lượng ra ăn một nữa, vừa nhai vừa uống nước cho dễ trôi chứ ăn khô vcd. Thở hơi gấp? Cắn gel thôi, từ lúc chạy đến h vẫn còn nguyên 3 gói. Xong. Chạy tiếp. Khoảng 12km nữa mới đến 102, ko biết đồ thế này có đủ ko.
Đang lên dốc tự nhiên thấy có đèn sáng phía trên, lại thấy mấy ông đứng lại, hình như đang ăn? Ô có CP phụ ở đây à? Ngon. Lên ăn hai quả chuối, cầm theo mấy miếng dưa vừa đi vừa ăn cho tiết kiệm thời gian. Trời vẫn mưa, nhưng ko mưa to như hôm chạy đêm trên phố đi bộ. Mưa này thì chỉ cần di chuyển liên tục, ko đi bộ là ok.
Đang leo dốc tự nhiên nghe có tiếng sau lưng.
Ngọc Anh đấy à?Sao nghe giọng quen quen.
Quay lại nhìn.
Thế đ’ nào h ông này đã đuổi kịp mình rồi?
VângMày chết, ko cầm gậy à.….Đây, cầm lấyÔng ấy đưa cho mình một cái gậy.
Trước h toàn cà khịa nhau mà h ông ấy lại cho mình mượn gậy trong race, mà cả hai Đều chạy 100. Tự nhiên cảm thấy tội lỗi vl, huhu. Em hứa sẽ ko cà khịa anh từ giờ đến hết race.
NgonĐưa xong cái lại phăm phăm leo tiếp.
Đúng là ko đc cái gì ngoài cơ to.
Có gậy cái leo đỡ mất sức hơn hẳn. Cứ thế uphill cắm gậy xuống đỡ, đường bằng với downhill thì chạy easy.
CP102
Lấy hộ mình nước vào hai cái bình này nhéVừa nói vừa đưa 2 cái softflask cho bạn TNV, xong lấy hai miếng dưa với hai quả chuối vừa bóc vừa ăn
Cố lên, em đang trong top 12 đấy.Thế ạ. Em cảm ơn anh.Từ 102 sang 103 chỉ ~7km, nhưng là uphill liên tục. Cắn nốt nửa gói gel còn lại lấy sức đã. H cắn gel xong phải uống nước cho đỡ ngọt, chứ gel ko ngọt quá.
Km 27.
Đói vl. H chỉ còn chew với gel. Bánh mang mỗi cái ăn hết mẹ rồi. Trời thì vừa mưa vừa lạnh làm càng đói hơn.
Phía trước có ánh đèn, hình như anh Hiếu Eco.
Ngọc Anh đấy à.Vâng em đây. Anh Hiếu có gì ăn ko ạ? Em đói quá.Ăn bánh Chocopie ko? Anh còn một cái nàyNgon
Vâng thế em xin. Anh ăn một nửa nhéThôi em ăn đi, nãy anh ăn mộ cái rồi. Anh để dưới vest nên h nó bị vỡ hơi vụn, em chịu khó nhé.Vâng ko sao a, có cái ăn là tốt rồi a.Trời bắt đầu mưa to.
Cố lên anh, còn 4km nữa là đến 103 rồiĐâu còn 2.5 km thôi em.Mình mới chạy dc ~29km mà anh?Đồng hồ anh được hơn 30km rồi.Thế là thế đ’ nào?
Ông dc bao nhiêu km rồi ông ơi? Quay xuống hỏi một cậu đi đằng sauTôi ko có đồng hồ…..
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Ngẩng đầu lên nhìn đèn Topas trên đầu rồi mà sao đi mãi đ’ đến?
Lên đường bằng rồi em ơi, cố lên.CP103
Chạy khoảng 2km nữa thì thấy đèn Topas sáng trưng. Cả đèn đầu của mọi người nữa. Nhìn thấy Thịnh Thảo và anh Dương Minh Việt đang ngồi ở điểm support của LDR. Giữa đêm, mưa to, lại vừa chạy hơn 30km mà nhìn thầy anh em đồng run ngồi chờ mn để support thấy yên tâm hẳn. Ít ra có người đang chờ “lũ dở” như mình.
Cố lên. Tốt lắm.Ăn mỳ tôm ko Ngọc Anh?Vâng có, để em qua ký đã.1124. HereMình lấy đồ gửi BTC ở đâu nhỉ?Bên này ạĐây rồi, vest với áo gió đã sẵn sàng. Trời lạnh thế này đeo cái vest vào ấm hẳn lên.
Qua ăn mỳ đã.
Anh Việt đưa cho bát mỳ vừa úp. Thơm vcd. Gắp được hai gắp, uống gần hết nước với nửa cái xúc xích cả quả trứng rồi đứng dậy đi luôn. Tỉnh cả người. Ngồi lâu dễ mỏi cơ lắm.
Có ánh đèn đang tiến về đây.
Ơ anh Hà.Ngọc Anh đấy à. Sao giờ chú còn ở đây. Anh tưởng chú đang đuổi theo Hùng Hải rồi.Đây em sắp đuổi đây =))Lại có ánh đèn nữa đang từ từ tiến tới.
Anh Nhật à? Vcd sao anh chạy nhanh thế?Thôi em đi trước đâyNăm ngoái chạy 70, đúng lúc chuẩn bị xuất phát thì có mấy người chạy 100 chạy qua. Anh Bách qua đúng lúc mình xuất phát nên chạy được tầm 1km là đã bắt kịp để vỗ mông. H thì vẫn chưa thấy đội 70 xuống. Kể ra mà có anh em runner ở đây thì chắc tinh thần cũng lên tí đấy. Dù gì thì mình cũng chạy 100 cơ mà. Năm ngoái đội 70 vỗ tay cổ vũ các kiểu nhiệt lắm.
Trời vẫn mưa nặng hạt. Sương cũng mù hơn. Từ đây đến CP4 còn gần 40km leo liên tục. Chạy được một lúc thì nhìn thấy màu đỏ trắng quen quen. Hoá ra có đôi slab sense 7 phía trước. Năm ngoái mình đi đôi này chạy 70, nhưng năm nay 2 lần đi đôi này đều DNF. Năm ngoái tập đều và nghiêm túc. Năm nay thì….
Ngọc Anh đấy à.VângSao đèn của mày sáng hơn đèn của anh.Thì đèn em xịn hơnXịn hơn là thế nào? Anh vừa thay pin đấyThôi anh lên trước đi. Trời sương mù thế này em ko nhìn rõ đường.Ờ thế để anh2h30.
Tầm này chắc xe chờ đội 70 đang xuống. Vừa nghĩ đã nhìn thấy đèn pha sáng rực phía trước.
Đội 70 đang xuống kìaNăm ngoái cũng tầm này ngồi trên xe, nhìn xuống thấy vài ánh đèn đi ngược chiều ngưỡng mộ vãi.
Ô sao mày có một cái gậy?Ông Toản cho em mượn.Toản đi trước rồi à?Vâng, ông ấy vượt em từ km 15. Mấy ông còn lại sau anh à?Uh anh vượt hết. Bách sao chạy nhanh bằng anh.Nãy em gặp Đậu Đỏ với Trung Neo. Ông Đậu chạy trước đoạn từ 101 sang 102, còn anh Trung thì đi sau.Trời vẫn mưa to. Lạnh vc.
Sao nay mày chạy chậm thế? Anh đéo nghĩ là gặp mày sớm thế. Anh tưởng mày đang đuổi Hùng Hải rồi cơ?Ờ nay em chạy easy chứ ko bung sức sớm. Hai lần bung sức từ đầu bên Malay là biết rồi. Em hồi nhanh, nhưng đấy là sức thôi, còn chân đợt này ít tập nên ko dám chạy nhanh. Nửa đầu cứ nhẹ nhàng, leo dốc đi bộ, đường bằng với đổ dốc 6:30.Anh cứ đổ 5:30, sướng vđOh h sướng xong tí bị Bách đuổi kịp =))Đuổi tdn dc.Sắp đến đoạn rẽ trái vào rừng trúc rồi.Cả đoạn từ 103 đến CP1 chỉ có hai người như thế. Vừa chạy vừa nói đủ chuyện. Lúc nào mệt thì im lặng bước đi. Bình thường hay chạy một mình, race cũng khó chạy cùng nhau cả đoạn đường dài, vì pace mỗi người khác nhau. Chưa kể mục tiêu cũng khác nhau nữa. Chắc phần lớn runner đều chạy một mình hầu hết quãng đường khi chạy đường dài, đặc biệt là các cự ly ultra (nhiều hơn 42km). Hình như nghe quen quen. “Anyone can be an entreprenuer. And being an entrepreneur can get lonely”.
Race ở VN còn dễ gặp người quen, chứ hai lần race bên Malay đều chạy một mình từ đầu đến lúc ko chạy dc nữa. Buồn vc. Dù sao gặp người quen trên đường cũng vui, cảm giác mình ko phải là người duy nhất trên cả quãng đường hơn 100km này. Lonely lâu quá nhiều khi cũng chán.
Tả Van.
Đến đường vào Tả Van cái nhận ra ngay. Chỗ này là cái ruộng ngày trước lên gặt đây. Dân quê lúa mà ko dc gặt ở quê, phải mò lên tận đây để được gặt. Hài vãi.
Sắp đến cầu Tả Van, sắp đến nhà anh Quyết. Mà cũng chỉ chạy qua chứ ko vào chơi dc như năm ngoái. Đoạn này năm ngoái mình chạy thẳng lên dốc chứ ko đi men lên suối, may gặp David chạy xe theo nhắc ko lạc cmnr. Năm nay nhớ rồi. Năm ngoái chỗ suối này chạy nhanh nên bị xoè, đập đầu gối xuống đá tưởng nghỉ luôn. May ko sao. Năm nay cũng nhớ luôn.
Ơ Ngọc Anh mày đi đâu đấy?À đây, nhầm tí.Chưa thấy đội 70 vượt qua nhỉ?H 70 chạy đc bao lâu rồi?Hơn một tiếng gì đấy.Excuse me.Vừa nói xong
Well done guyThanh you. Bạn đầu tiên của 70 vừa nói vừa chạy mất hút. Nhìn nó cao với chân dài thế kia cơ màCho đi nhờ tí anh ơi.Ai đấy?Ơ anh Hanh à? Ngon. Thằng top 1 mới vượt bọn em tầm 2p thôi. Cố lên anh.Thế à. Cảm ơn nhéĐi được một đoạn thì đội 70 bắt đầu đuổi theo nhiều. Ông nào chạy qua cũng chào anh Hà. Quen biết rộng vc.
Chạy qua trước lúc 42 xuất phát thì ngon, đỡ tắc đườngMày điên à. Vượt thế đ’ nào được42 mấy h xuất phát ấy nhỉ?7h thì phảiH mấy giờ rồi?Hơn 3hThế còn ~20km nữa cho 4h. Cứ giữ tốc độ này thì anh em đuổi đượcCP1.
Well done guys. Water here.Hi David, good to see you.Oh hey, good to see you. How you doing?Pretty good.You look strong. Good jobThanksMỗi CP đến mình đưa hai cái softflask cho bạn TNV nhờ đổ nước, ăn mấy miếng dưa với cầm theo hai quả chuối vừa đi vừa ăn nên ko mất nhiều thời gian. Tầm 2-3’ gì đấy. Qua CP1 là được gần nửa đường rồi. Sức vẫn khoẻ, ko thở gấp. Chân vẫn ổn, chưa đau nhức gì. Cứ giữ nhịp ntn thì chắc về đích ok.
Ơ lợn kìaLợn ở đây thả như chó dưới mình.May trên này ko có bọn exiter =))Đóng đi, đang đường bằng đấy.Ok, đóng đến chỗ hòn đá kia thôi nhé
Nhìn thế kia chắc đoạn đầu bung sức sớm quá rồi.H mà có thằng nào ở sau vượt lên thì….
Thì cũng kệ mẹ nó chứ sao. Có đuổi đc đ’ đâuĐến CP rồi kìa
CP2.
Ơ anh Linh, anh lên đây sớm thế.Chuối đấy à. Có thấy Bách đằng sau ko?Anh Hà. Bách đằng sau em chắc tầm 10p thôiAnh Hà ra đây chụp cái ảnh nàoĂn đã. Ngọc Anh ăn ko?Em ăn rồi.Ăn gì? Bánh năng lượng của Hùng Cường à.Vâng.Thế sao ngon bằng bánh của anh được. Đồ Nhật xịn vđ.....Ngon lắm NA ạ. Chết ngon quá anh ăn hết quên mời mày rồi. Tiếc thếThôi anh im mẹ đi =))
CP3
Nhìn con dốc dựng đứng trước mặt nản vc.
Nhanh chuẩn bị đi anh ơiTừ từ đã nào, mày cứ cuống lên thế nhỉNhanh ko Bách đuổi kịp h =))Còn lâu, nó phải nửa tiếng nữa mới đuổi kịp anh em mìnhƠ Bách kìaVcd nhanh thế á?Nó ko nghỉ mà đi luôn kìa. Mồm ngồi ngoàm chuối =))Bách đấy à?Ngọc Anh đấy à.Anh chạy kinh thế.Đuổi mãi mới kịp chú. Uphill là sở trường đây rồi. Hôm nay anh hưng phấn lắm NA ạ, chắc chén anh Hà rồi. Vừa nói anh Bách vừa cắm gậy leo phăm phăm đi trước.Đi từ từ thôi ko lạc đấy. Anh Hà nói với theoLạc thế đ’ nào đc.Ơ hình như anh Bách đi nhầm đường?Anh Bách ơi. Đi đâu đấy5 phút sau =))
Sao anh Hà ko gọi em? Xấu tínhKệ chứ. Lạc đường cho chết.Giờ anh em mới đến đây à?Vcd sao giọng này lại ở đây?
Anh Toản à?Ơ sao Toản lại ngồi đây?Em bị lạc, xong còn bị ngã. Chắc em nghỉ đây.“Chốt kèo nhé: ai về đầu đóng 100k, về thứ 7 700k. DNF 1 củ. Chạy xong về HN nhậu”
Ngon. DNF có 1 củ rồi. Lại đúng ông khoẻ nhất =))
Thôi đến đây rồi cứ đi tiếp đi anh. DNF làm gì. Giả vờ tử tế tí.Oh thì đi.Chạy tiếp một đoạn thì gặp anh Hưng. Đội 42 vừa xuất phát. Lúc này anh Bách đi trước. Mình, anh Hà, anh Toản đi sau.
Ô 42 chạy đường khác àChúng mày đi trước điAnh làm gì mà ko đi. Chờ ai à?Thôi chờ làm đ’ gì. Biết đến bao giờ mà chờ.Ờ thôi cứ chờ tí. Chúng mày chạy trước đi tí anh đuổi kịpTừ CP3 sáng CP4 là đoạn leo cao nhất, độ cao leo dốc ~700m trong ~3km.
Uphill thì mình chậm hơn hẳn mấy ông kia. Toàn ông chân to như cột đình. Mình thì … Mà thôi cố gắng bám đoàn ko bị tụt. Đường thì đường đất, mưa cả đêm nên trơn. May có cái gậy đỡ lại mấy đoạn ko thì xoè. Lúc nào nhìn lên cũng thấy vài cái bóng phía trước, và nhiều cái bóng ở trước nữa, phải ngẩng mặt lên mới thấy. Mệt vcd. Cả đêm chạy ko bị thở dốc mà giờ bắt đầu thấy hơi thở bị loạn. Lần này về quyết tập thêm để leo dốc ngon hơn. Leo cao nên đoạn này cũng đẹp, nhìn xuống thấy cả một dải rừng màu xanh.
Mặc dù cố gắng theo nhưng đoạn này mình bị bỏ lại, ko theo kịp anh em. Đến lúc downhill là sở trường thì lại gặp nhiều runner 42. Đường thì vừa hẹp vừa trơn mà người thì đông. Vừa chạy vừa xin đường mà ko xuể. Hai phát ko phanh kịp để tránh người bị xoè. Vô số lần phải hãm chân để tránh người phía trước tự nhiên đứng lại.
CP4
Tiếp tục là điệp khúc xin đường, xoè và hãm chân.
Mệt vc. Cả buồn ngủ nữa. Từ qua đến h đã ngủ tí nào đâu.
Ko biết h mấy ông kia đến đâu rồi.
Thôi kệ mẹ.
Ngủ
Cho chú nằm nhờ một lúc nhéKo thấy cháu nói gì. Bình thường thì ko cần đợi cháu trả lời chú đã ngủ mẹ rồi. Nhưng lần này có con chó đang ngồi bên cạnh nên cứ phải nhìn cháu để chờ cháu đuổi con chó đi, ko nó cứ sủa đ’ ngủ dc. May mà sau 5p nhìn nhau cháu cũng đi xuống bảo con chó ngừng sửa bằng một ngôn ngữ mà đến giờ chú vẫn ko kịp nhớ.
“Nhưng tin em đi
Đời chỉ đẹp khi race dang dở
Bởi đến CP5 là sẽ bắt đầu chửi thề
Nào tình yêu của cuộc đời, nào đam mê
Nào áo finisher quyền lực
Tất cả chỉ là phù phiếm”
CP5
Anh Quang đuổi kịp. Đang ngồi húp mỳ thì gặp Dũng 70.
Mấy h rồi a?Gần 1hCòn 20k nữa thì chắc tầm 4h là xong. Về đích sub 20 xinh tươiCó cứt. 20k nữa ít cũng phải 5h.Oh để xem20km là bao xa?
Đứng dậy lấy đồ đi được một đoạn thấy đầu gối trái đau, ko chạy được. Bình thường đau mé ngoài thì là IT band, nhưng lần này đau phía trong thì ko biết bị sao? Chỉ biết là h lên dốc thì ok, xuống dốc thì đau vc, còn chậm hơn cả đi bộ. Quay lại CP5 nhờ các bạn y tế mát xa và xịt thuốc, hi vọng đỡ hơn mà vẫn đau.
Đ’ ổn rồi.
You have a plan until you get punched in the face.
20km. Nếu theo plan thì chỉ cần duy trì tốc độ ổn định từ đầu thì mình sẽ về đích trước khi trời tối. 99% là như thế, vì h sức vẫn còn, nếu chân ngon thì downhill pace 4 thoải mái. Nhưng, đấy là nếu chân ngon. Còn h chân nát thế này thì… Có lẽ do training tích luỹ chưa đủ, cộng thêm việc ngã và phải hãm chân suốt từ đoạn downhill CP3 đến CP5 nên h mới thế này.
20km. Nếu với chân này thì lê lết ít phải mất 9h. Vì lên dốc xuống dốc có chạy được đâu. Xuống còn khổ hơn lên. Tính nhanh 1h đi đc 3km thì nhanh sẽ mất gần 7h, tức là 8h tối sẽ về đích. Cũng ok đấy. Nhưng h đến silver stone chắc cũng tối mẹ rồi. Nếu leo silver stone một mình, trời tối thì…
DNF?
BUTM chạy dc 93km, còn gần 10km nữa là finish nhưng chân cũng nát, chỉ khác là nát lòng bàn chân. Lúc đấy chọn DNF rất nhanh, mặc dù còn thừa COT nếu lết bộ về. Cái cảm giác bất lực, biết là sức mình có thể làm được trong điều kiện bình thường nhưng h phải lê lết khó chịu lắm. Nếu cố lết về đích thì sẽ finish, có thể được anh em khen “chì, ko tập mà vẫn finish, elite,...”. Nhưng, rồi sao?
Mình có thực sự hài lòng với lựa chọn như thế ko?
Nếu finish mà chân có vấn đề gì thì mình có chấp nhận đánh đổi để được “khen” ko?
Nếu như VJM và VMM năm ngoái có mục tiêu rất rõ ràng, plan, training, chuẩn bị cẩn thận thì hầu hết các race năm nay đều hời hợt. Quyết định nhanh, mua bib cũng nhanh. Tập cũng nhanh luôn. Nhanh đến mức vèo cái đến race mà chưa kịp làm gì. Có thể vì chưa xác định được mục tiêu race, có thể chưa sẵn sàng cho những cự ly dài hơn 70. Có thể…. Mà thôi đ’ nghĩ nữa. Ngồi nghĩ thì ra cả tỷ lý do cũng dc.
Heo chúa mà DNF thì hơi kỳ. Elite mà DNF ba lần liên tiếp cũng thế. Mà mình có nhận là elite đâu? Mày mà DNF nữa thì….
Thôi dẹp.
Dẹp hết.
H chỉ biết là chân đang đau vkl, và còn gần 20km đường núi.
Tầm này thì liêm sỉ gì nữa?
Vừa đi vừa nghĩ đến chân dốc CP6. Đang nằm ở gốc tre thì gặp Thuỷ và bạn chạy qua. Thấy anh bạn của Thuỷ bảo ra ngâm chân ở cái suối bên dưới đỡ hơn. Đằng nào h cũng chẳng còn mục tiêu gì, thôi ra ngồi chơi tí cũng dc.
Ra đến nơi thì gặp chị Hải Phạm cũng đang ở đấy. Ngâm chân sướng vc. Nước mát, trời đẹp, nằm đây cả ngày cũng được.
Lần lượt những runner mình quen chạy qua. Anh Võ Anh Tuấn, chị Hienka, anh Thanh Lâm, anh Hùng Cường,... Mọi người bảo dậy đi ko muộn, mà thôi kệ.
4h.
Ngồi mãi cũng chán. Thôi dậy đi tiếp. Đằng nào cũng còn nắng, đoạn tiếp là uphill cũng đỡ đau chân.
CP6.
Tầm này runner bắt đầu về CP đông hơn. Mình chọn một góc ngồi, nhờ các bạn y tế bóp chân và xoa thuốc tiếp.
Đi tiếp hay thôi?
Chị Vân AnhÔ xin chào. Sao h vẫn ở đâyEm đau chânThế có đi tiếp được ko?Thôi chị đi trước điH DNF thì sao? Lần thứ 3 liên tiếp DNF trong 1 năm? Bị anh em “sỉ nhục, cà khịa”? Nghe cũng buồn đấy.
Nhưng đấy là sau này. Còn ngay bây h, mình có kịp buồn ko? Mình có muốn DNF ko? Cái chân đau này có muốn đi tiếp ko? Nếu lết về đích thì được gì? Vài câu khen “lỳ đấy, ý chí tốt đấy,..” cũng thích đấy. Nhưng, rồi sao?
Hay chơi efferagal?
Bạn có băng gối ko?Có đấy, anh muốn băng lại à.Uh, thế bó giúp mình nhé. Từ đây về CP7 cũng còn hơn 6km nữa, mình đi về đấy rồi tính tiếp.Ngọc Anh đấy à, sao giờ chú vẫn ngồi đâyEm đau chân ạCP7
6h,
Bình thường mình toàn chạy top, h này mới đến chắc cuối danh sách cmnr
Ra ký tên, thấy quá nửa cự ly 100 chưa đến. Ô tdn mình vẫn về trước ae à?
Thôi kệ làm bát cháo đã. Được một bạn nhìn quen lắm cho bát cháo nóng mà mãi ko nhớ tên (H mới nhớ là bạn Trần Mai Anh trong SG). Trong lúc chờ cháo thì lại nhờ các bạn y tế mát xa chân. Năm nay đội y tế làm tốt hơn hẳn năm ngoái. Hoặc có thể năm ngoái mình chạy nhanh quá ko kịp nhờ y tế, năm nay CP nào cũng nhờ nên thấy tốt.
Anh bị đau chân à?Ô sao có bạn xinh thế này.
Uh mình đau đầu gối.Anh có chạy tiếp được nữa koChắc koCho xin efferagal em ơi.Hay mình cũng làm viên đóng cho căng nhỉ? Mà h uống hay ko thì cũng tối mẹ rồi. Uống thì đánh lừa não được một lúc là chân mày ko đau. Nhưng chả lẽ lại ko đủ ý chí để đi tiếp mà phải chơi thuốc à?
Đ’.
Ơ anh TháiNgọc Anh à. Có gì ăn ko, anh đói quá.Em vừa xin được bát cháo bên kia, anh sang xin thử xemAnh có định đi tiếp ko?Có chứ, đến đây rồi sao lại thôiEm đau chân mà trời tối leo Silver Stone kinh lắm. H em chỉ đi bộ được thôiThế mày đi cùng anh, Leo xong silver stone thì anh chạy trước.Anh Nhật cũng đang ở đây đấy. Rủ cả anh Nhật đi.Thế ạ. Ok thế em đi cùng các anh. Mà nhớ đi chậm thôi để em còn theo đấyOkĂn xong bát cháo cũng hồi tí sức, cả tinh thần. Đúng là gặp anh em đồng run những lúc ntn thấy yên tâm hơn hẳn. Cả thoải mái nữa.
Rồi anh em bắt đầu leo. Lúc đầu chỉ có bốn người. Sau quay lại nhìn thấy cả đoàn chắc phải 30 người đang đằng sau, sáng rực cả silver stone. Đi mãi chưa thấy đến đoạn leo dây thừng năm ngoái. Một lúc sau mới biết năm nay BTC đổi route, ko đi đường năm ngoái mà đi vòng vì sợ trời mưa nguy hiểm. Ngon, cứ uphill từ từ thế này thì mình đi được. Mà chỉ cần qua silver stone thì cứ tà tà về đích. Leo khoảng 2.5km, đổ dốc ~6km, 3h nữa chứ mấy. H qua silver stone rồi thì cứ lết, mấy h về đích cũng được.
Có tiếng sáo. Đây rồi, âm thanh quen thuộc. Bài gì đây? “Người ơi người ở đừng về” à? Tdn lại thổi bài này vào lúc này? Mà h lạnh lắm, đi luôn chứ nghe gì.
Lên đến đỉnh silver stone, bắt đầu đến đoạn downhill đường bê tông, anh Thái chạy trước, mình với anh Nhật lò dò từng bước xuống. Chưa bao giờ nghĩ mình sẽ về muộn như thế này. Cảm giác đang đứng top mà h về cuối, rồi trước thì mình toàn vượt qua mọi người, h nhìn mọi người từ từ vượt qua mình mà bất lực, chỉ biết cười hơi..lạ. Nó như kiểu mình biết là khả năng mình có thể làm được, thậm chí làm tốt hơn thế, nhưng trong hoàn cảnh này thì bất lực. Lần lượt Thái Linh, anh Bằng, chị Hường, anh Vũ, chị Lan Anh,... mọi người đều dần dần chạy xuống trước. Hơi khó chịu tí vì bất lực, nhưng cũng đành chịu chứ sao giờ. Đôi khi, ta phải chấp nhận mình đang về sau người khác. Ko phải lúc nào cũng có thể duy trì được phong độ tốt nhất của mình. Nhưng quan trọng là ko bỏ cuộc, vẫn tiếp tục tiến lên. Vì at the end of the day, finisher nói gì cũng đúng.
May bỏ cái áo gió vào vest ko h đi bộ lạnh vc.
Nghe thấy tiếng nhạc, tiếng David congratulation rồi. Đoạn này năm ngoái đóng căng để về đích, mà năm nay cứ vừa đi vừa chửi thằng nào để mấy cái biển finish 2km với 1km dọc đường. Chạy gần 4km mới về đích chứ 2km với 1km đ’ đâu.
Congratulation. It’s fate.Yeah, cuối cùng cũng về đích. Qua lấy áo finisher, medal rồi nhờ một bạn crew chụp giúp cái ảnh kỉ niệm.
Mà sao chưa thấy anh Toàn, anh Hiệp với chị Nga chạy qua nhỉ? Chả lẽ đội này đứt hết rồi à?
Đang ngồi ăn súp thì gặp anh Toàn. Ngon. Cuối cùng anh cũng finish sau hai năm DNF liên tiếp. Cả anh Đào Xuân Hoàng nữa. Đang ra xe về Sapa thì thấy chị Nga chạy về.
Vãi h chị mới về á?Uh chị phải chơi hết tiền bib em ạNhậu đê, ra … nhéChủ nhật, 22/09
Cafe khoe áo finisher đê anh emAnh Hà đâu rồi?Rượu rồiMặc áo finisher ra đường, đi qua anh em cứ nhìn rồi ngưỡng mộ. Cũng sướng, mà hoá ra đ’ sướng lắm. Ra expo nhờ đội y tế cuốn lại cái gối lần nữa, nhìn mãi ko thấy bạn xinh xinh ở CP7 hôm qua đâu.
Loanh quanh expo thì gặp anh Hiếu. Nói chuyện một lúc mới biết qua ông này cũng bị đau chân từ CP2, ko downhill được. Thôi anh em bảo nhau năm sau làm lại.
Anh em ăn trưa xong rồi về nhé.Hôm qua anh về 103 lúc mấy h?Tầm 12h30.Thế là mất 3h30’. Những đoạn lên dốc anh đều chạy hết à?Uh anh chạy hết.Anh chạy nhanh thế có lạnh ko?Lạnh chứ. Vì chạy nhanh nên anh ra nhiều mồ hôi nên lỗ chân lông nở ra, khí lạnh dễ vào hơnQua anh ăn nhiều ko?Ko. Từ 103 trở đi anh ko ăn gel, chỉ uống nước với dùng muối.Thôi uống đi, nói chuyện đ’ gì nhiều thếNăm nay mình về thứ 5, mất 500k. Thôi còn đỡ hơn mất một củ.
H bình tĩnh ngồi nhìn lại, có rất nhiều khoảnh khắc mình đã nghĩ là dừng lại, DNF. Đấy là khoảnh khắc cơ thể đến giới hạn, cả về physical lẫn mental. Nếu có ai nói chạy ultra ý chí quyết định tất cả, chỉ cần ý chí là đủ thì chắc mình sẽ tặng một cái bib VMM70/100 để thử. Với mình, sau vài lần race 70km và 100km thì thấy có ý chí, quyết tâm là rất tốt. Nhưng chưa đủ. Một tinh thần khoẻ mạnh cần một cơ thể khoẻ mạnh. Khi đầu gối đau sau khi chạy 80km đường núi mà còn gần 20km leo rừng nữa thì tinh thần thép cũng dễ nản lắm.
Ko phải lúc nào bạn cũng có cơ hội đối mặt với cơ thể khi đã đến giới hạn. Thỉnh thoảng mình vẫn nghĩ là làm mọi việc hết sức, đến hết khả năng, giới hạn thì thôi. Nhưng, hết giới hạn là khi nào? Khi trong cuộc sống hàng ngày ít có cơ hội đối mặt với giới hạn thì những dịp như chạy 100km , với mình có thể coi là cơ hội để test giới hạn. Có lẽ vì thế mà mình thích cảm giác mỏi cơ, thích khi thấy mình thở dốc, để biết là cơ thể sắp sang một ngưỡng mới, mệt hơn, “khổ” hơn. Và nếu muốn biết mình sẽ phản ứng thế nào khi đến ngưỡng giới hạn, mình biết là phải trải qua những cảm giác mệt mỏi như thế. Có lẽ, đây cũng là một trong những lý do mà mọi người hay bảo ultra runner là những người thích “hành xác”. Maybe, vì nếu ko hành xác thì khó có thể biết được giới hạn của mình ở đâu.
Một điều nữa, là sự tập trung. Liệu mình có thể tập trung bao lâu cho mục tiêu hoàn thành 100km trong gần một ngày?
Mình biết một vài runner, cả nam lẫn nữ, nhìn nhỏ nhắn, bình thường thôi. Ko có gì quá đặc biệt về thể chất. Nếu có, thì chỉ khác là họ dám “liều”. Và họ commit với bản thân cực cao. Bình thường chạy 5km, 7km, chưa bao h nghĩ đến chạy 70km. Nhưng trong một phút “bốc đồng” vì bị bơm, kích, cà khịa,... vài người đã xuống tiền mua early bird. Xuống tiền xong, có những người tiếp tục công việc hàng ngày, nhậu nhẹt, cafe,... Nhưng cũng có những người dành thời gian tìm hiểu, lên plan, training, chuẩn bị cho gần một ngày hành xác trên núi. 70/100 sức mình chạy trong bao lâu? Ăn gì, dinh dưỡng ntn để trụ được gần một ngày? Quần áo trang bị ra sao? Rồi mỗi tuần chạy ~70/100km trong ít nhất 1, 2 tháng trước race để tập. Chạy 70km một tuần. Tối vè muộn thì sáng sớm dậy chạy. Cứ thế. Và mình nghĩ, chính những người dành thời gian chuẩn bị và tập luyện kia, những người tự commit với bản thân là những ng sẽ được tận hưởng cảm giác hành xác, được đối mặt với giới hạn của mình. Và nếu vượt qua, họ sẽ có tự tin, tin vào bản thân mình hơn. Cảm giác tự tin vào bản thân quan trọng lắm. Để từ đấy có thể áp dụng công thức kia qua những lĩnh vực khác của công việc và cuộc sống. Nếu chưa vượt qua, đó chỉ là thành công tạm thời bị trì hoãn. Rồi họ lại tiếp tục chuẩn bị cho những lần sau. May mắn khi mình biết vài người như thế, và đấy là những người mình thực sự tôn trọng.
Cũng có thể, đấy là lý do mình thích những cuộc chạy dài như thế này.
Còn điều nữa, là sự phán xét. Trước mình hay nghĩ sao anh em ko abc xyz. Sao anh chạy đến 99km rồi mà vẫn DNF? Sao có 70k thôi mà anh lê lết thế? Anh phải như em, như thế này này,... bla bla bla. H thì dẹp, dẹp hết. Bỏ đi mà làm người. Finisher nói gì cũng đúng, nhưng bạn có thể chọn những gì mình nói. Đừng phán xét quyết định của người khác bằng góc nhìn của mình. Nếu rảnh quá thì có thể thử walk in other shoes rồi phán xét cũng chưa muộn =))
You don’t need a reason to run a hundred kilometer.
#VMM100 #VMM #VietnamMoutainMarathon #VietnamMountainMarathon100km
“Nếu biết trăm cây (100km) là hữu hạn. Cớ gì ta không thử một phen?”
(Mượn lời bác Phạm Lữ Ân)
-----
Truyền cảm hứng
/truyen-cam-hung
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất