Viết lên bầu trời
Em vẫn đang trên bầu trời, để đến một chân trời mới mà ta chưa bao giờ chạm tới. Cuộc đời nếu chỉ ổn định (dù là nồng nàn ổn định...
Em vẫn đang trên bầu trời, để đến một chân trời mới mà ta chưa bao giờ chạm tới.
Cuộc đời nếu chỉ ổn định (dù là nồng nàn ổn định hay đều đều ổn định) thì chẳng may mắn một chút nào. Ta cần những khoảng lặng, những nốt trầm, những cách xa để có thể nhìn nhau cho rõ, để biết đã nhớ mùi cổ tay nhau chưa?
Giống nhau làm tri kỷ. Ngược nhau làm kẻ thù. Lẫn lộn thì còn phải xét, đúng không?
Mọi thứ đến như sự sắp đặt của vô thường, với những con đường ngập tràn năng lượng tuổi trẻ – thứ xa xỉ xa với ta, một kẻ đã “toan về già” trong một thân hình cận kề trung niên. Những cảm xúc tưởng như tuyệt chủng từ một thời đã xa cứ cuồn cuộn ùa về như thể là sự đền bù của đất trời cho “trung niên nghiêm túc” trong guồng quay bất định của cuộc đời.
Thói đời âm – dương tương hỗ, chẳng trạng thái nào tồn tại độc lập tuyệt đối. Ở đất độc sẽ có cây giải độc mọc lên. Từ trong những bất định đô thị sẽ lại mọc lên những tất định, làm ta thấy bình yên tàm tạm, cho đến khi những bất định, “vong thân” trở lại xâm chiếm tâm hồn. Ta lại tiếp tục xoay vần trong những chuyển mình hàng ngày của đô thị.
Em cao thượng và hồn hậu với ta quá!
Ta linh cảm ta sẽ nợ em nhiều…
Ta thật “sến” phải chăng?
- Tuấn Giang -
#nhungcamxuctrongveo


Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất