Dưới bóng mộc lan
Nếu bạn nhận ra câu “Không bao giờ là trễ cả” thực sự dành cho những ai đã-bắt-đầu và đang-trên-hành-trình chứ không phải cho người vẫn-đang-nghĩ-về-chuyện-bắt-đầu, thì đời bạn sẽ khác. Bởi bạn cũng nhận ra người chưa thực sự đặt bước đi trên con đường mong muốn thường dùng câu này như một sự trì hoãn, một an ủi khổ sở. Với mình, “nghĩ” không phải là một hành động. “Nghĩ về viết” và “viết ra” là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ngày xưa mình tìm mọi cách để trốn nhà, nhảy rào kẽm gai đi chơi, vì mình thấy vui. Ngày xưa mình tìm mọi cách để đọc sách, trùm mền thắp đèn pin hay trốn ra góc vườn không sợ rắn, vì mình thấy vui. Ngày xưa mình cúp tiết, nhịn ăn ra tiệm net để được… gặp người thương, vì mình thấy vui. Sau này nhận ra ồ không chỉ là vì mình vui, mà lúc đó mình thật sống động.
Động mà tĩnh. Tĩnh là vì thấy mình mở rộng ra mênh mông, thấy mình im ru, thấy mình an trú. Động là vì mình được thấy mình rung động và sống động. Ừ, mình thích cảm giác sống động, được biết thêm về mình và ở gần mình - phiên bản đẹp nhất và nguyên bản nhất - được yêu thương, được tha thứ, được khao khát, được thả lỏng, được hân hoan, được hiện diện. Ngay giây phút này.
Nếu biết rằng có một điều thực sự nuôi dưỡng, mở rộng không gian bao la bên trong, làm giàu nội tâm mình, người ta sẽ tự động tìm cách để thực hiện nó. Mình là con người mà, giống loài khao khát được biết về mình, hướng về cái đẹp, được hoàn thiện mình trong yêu thương.
Với viết, mình được ở trong tất cả những điều đó. Với viết, mình được kết nối với chính mình.
Viết là một người bạn kỳ diệu. Ai đã từng có cảm giác nhập dòng cùng chữ sẽ nếm được cảm giác không-thời-gian, sẽ lờ mờ nhận ra khi mình can đảm ngồi xuống với mớ ký tự kia thì dường như có cái gì đó có thể san sẻ và “cứu” được mình.
Những phẩm chất khi thực tập trong việc viết dần trổ ra ngoài đời sống. Viết và sống có một mối quan hệ chặt chẽ với nhau. Mình thấy người đã yêu việc viết mà ngưng viết thì dễ ôm mang những tảng đá trong lòng. Một người-biết không thể về lại trạng thái người-không-biết là vậy.
Khi biết việc viết thực sự nuôi dưỡng trái tim mình ra sao thì lập tức không cần quá nhiều cố gắng, tự phần yêu thương bản thân của mình sẽ biết cách sắp xếp. Nói nôm na là khi biết khát mà được uống nước thấy đã, thấy ngon, thì lần sau mình sẽ biết tìm nước để uống khi khát. Mình tự khắc biết dành thời gian cho việc viết mà không cần những agenda dài dòng hay timeline đẹp đẽ trong journal (thứ thường được chăm chút thiệt nhiều khi làm plan và hiếm khi thực hiện trọn). Mình tự khắc biết cách sắp xếp thời gian và không gian để việc viết được xảy ra, như cách mình luôn hân hoan chờ đón và đi chơi với người bạn quý.
Viết tự nhiên như hơi thở, nhịp nhàng chứ không câu nệ, không trịnh trọng phép tắc, không cần ai đó phải công nhận. Viết là viết vậy thôi.
Chắc chắn phải có giai đoạn đầu khó khăn một chút, khi chuyển đổi từ “tôi không có thời gian viết” bởi những to-do-list “rần rật” chật cứng việc hàng ngày thành “tôi dành thời gian cho viết”(*). Một tuần một lần, rồi ba ngày một lần, rồi mỗi ngày một lần. Freewriting, Morning Pages, Writing Practices, Blog, Sách... gì cũng được, miễn là được viết. Mình đã thành người-viết-mỗi-ngày trong vòng 2 năm qua như thế.
Bạn ơi, nếu hồi nào đó bạn đã được hiện diện trong dòng chảy của sự viết, đã thấy việc viết góp phần tỉnh thức cuộc sống của mình, thì đừng bỏ viết nghen!

Thương chúc tụi mình thân tâm an lạc.

Phiên Nghiên
CA, 2.2021
---
(*) Thứ bảy tuần này (6/3) Viết Để Tự Do có buổi talk “CHUYỆN TRÒ CÙNG PHIÊN” qua Zoom gặp gỡ những ai thích viết, đang viết hoặc muốn viết trở lại, hoặc muốn làm quen các công cụ viết, phục hồi sáng tạo của ‘huyền thoại’ The Artist’s Way. Mời bạn gia nhập Viết Để Tự Do cùng Phiên Nghiên để đăng ký tham gia sự kiện dành riêng cho Group và cùng “bơi” trong bể resources nha!