Ngày Mai

   "Vui nhưng rất buồn,mong ngày mai,đợi ngày mai,chờ ngày mai nhưng ghét ngày mai".Sau khi đăng dòng chữ lấy từ trong một bài rap lên mạng xã hội,tôi nằm dài trên giường và chuẩn bị đi ngủ,nói là ngủ chứ tôi vẫn dùng điện thoại và online.Tôi là Kiyoshi,một học sinh lớp 12 không có gì nổi bật.Sở dĩ tôi đăng dòng chữ kia lên là vì mai là ngày mà lớp tôi tổ chức tiệc liên hoan chia tay và sau buổi tiệc đó thì tất cả sẽ bước vào thời gian ôn thi cuối cùng nên sẽ khó mà gặp lại nhau...thật ra là cả sau này nữa.Đăng lên mạng xã hội thì mùi mẫn vậy thôi,chứ thực ra tôi cũng chẳng buồn lắm, kỳ thực,phải nói là tôi đã mong cho ngày này đến ngay từ hôm đầu đặt chân vào trường.Thời gian học cấp 2,tôi là một học sinh có thành tích tương đối tốt và vì thế hiển nhiên kỳ vọng đã đặt lên tôi sẽ khá lớn.Gia đình và cả tôi đặt mục tiêu vào lớp chọn của một ngôi trường có tiếng trong vùng,xét theo kết quả được thông báo từ giáo viên phụ trách,bố mẹ khá tin tưởng vào năng lực của tôi.Thế nhưng tôi đã thất bại.
   Tuy vẫn vào được ngôi trường đó,nhưng tôi không thể vào được lớp chọn,trượt thẳng xuống mấy lớp đầu dưới - đó là một thất bại mà tôi khó lòng nào quên được,không chỉ ở thời điểm đó mà còn rất lâu sau này,bởi vì nó là khởi đầu cho rất nhiều câu chuyện theo sau.Bố mẹ thì hiển nhiên rất thất vọng về tôi,bố mắng tôi thậm tệ,còn mẹ thì tuy thất vọng nhưng lại nghĩ cho tôi nhiều hơn và chạy đôn chạy đáo tìm kiếm những hi vọng mong manh còn sót lại cho tôi.Nhưng khác với bố mẹ,tôi không quá bất ngờ về kết quả đó,kỳ thực 2 năm cuối cấp 2 việc tôi làm chỉ có cắm đầu vào game mà thôi,đúng là thành tích ở lớp của tôi vẫn tốt ( do đi khá nhiều lớp dạy thêm) nhưng tôi biết sự mong manh trong khả năng của mình và thất bại đó tôi cũng đã dự liệu được từ lâu.Khi bố mẹ trách mắng, nước mắt tôi vẫn rơi,tôi vẫn khóc lóc làm ra vẻ mình đau khổ lắm,nhưng trong lòng thì chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.Cũng khá khó để nói rõ cảm xúc của tôi lúc đó vì thật ra chính tôi cũng không hiểu,ngay khi còn là một đứa trẻ cảm xúc của tôi đã như thế.Nghĩa là tôi chỉ cảm thấy trống rỗng và thể hiện ra những cảm xúc mà tôi nghĩ người khác sẽ muốn thấy,cười,khóc,vui,buồn,...tất cả những cảm xúc thông thường đó,tôi đeo lên một lớp mặt nạ vì bên trong tôi chẳng có gì.Dù sao thì mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa,mẹ nhờ mối quan hệ xin cho tôi được vào lớp cao hơn(chính là lớp hiện tại),lúc đó tôi cũng thấy hơi mừng.
   Nhưng quả thật là tôi đã nhầm,cái lần "cứu vớt kịp thời " đó của mẹ tôi chỉ là khởi đầu cho 3 năm đầy bi thảm của tôi mà thôi,tôi trở nên lạc lõng và không thể hòa nhập.Tôi đã cố làm mọi thứ mà người ta cho là phải làm vào những năm tháng thanh xuân .Kết giao,cố gắng học tập,yêu một cô gái,những kỷ niệm tuổi học trò...tất cả tôi đều có nhưng nếu dựng chúng thành kịch thì chỉ toàn là bi kịch-những bi kịch mà khi công chiếu khán giả chỉ thấy chán ghét đến nỗi muốn chồm lên và đấm vào mặt nhân vật chính mà thôi.
"Dù sao thì qua ngày mai tất cả cũng kết thúc".Tôi nghĩ vậy và bắt đầu nhắn tin cho một người tên là Yuuki
   Tôi gọi người đó là chị,chúng tôi quen nhau một cách tình cờ thông qua mạng xã hội trong một lần tôi tìm kiếm lời khuyên trên đó.Trước đây chúng tôi nói chuyện rất nhiều với nhau nhưng câu chuyện thì lại lúc nào cũng xoay quanh chuyện tình cảm của tôi.Tôi xin rất nhiều lời khuyên của chị ấy nhưng lại tương đối gàn dở và hay bàn lùi-không phải tôi chủ ý mà tại tôi cảm thấy chị không thực sự hiểu tình cảnh của mình.Thật ra như vậy thì thật ích kỷ ,tôi cũng biết là thế.Chẳng ai có thể hiểu hết tình cảnh của ai cả và câu chuyện không nên chỉ là "tôi" như thế,nhưng kỳ thực tôi chỉ muốn giãi bày với một ai đó thôi.Tôi đã từng rất mong có một người chị gái gần tuổi, anh em trai thì rất khó để tâm sự.Nên mỗi khi nói chuyện với chị ấy tôi đều thấy rất vui .Tuy tôi cũng có một người chị họ tên là Ruri nhưng chị Ruri rất tài giỏi và kiêu sa như một quý tộc thượng lưu nên tự bản thân tôi thấy rất khó gần.Chúng tôi chỉ gặp nhau khoảng vài lần trong năm và họa hoằn lắm mới nói chuyện với nhau.Với Yuuki thì dễ hơn,chúng tôi thoạt chỉ là người lạ nên chẳng có lý do gì để dối lòng.Nhưng cũng chẳng được bao lâu mà sứt mẻ,cũng hiển nhiên thôi,mối quan hệ mong manh như là mảnh băng cuối đông ấy thì sẽ dễ dàng tan biến.Cũng do tôi, và vì vậy nên những dòng tôi nhắn là để cố hàn gắn mối quan hệ này.Chúng tôi tán dóc trong khoảng 1 tiếng về ngày mai của tôi và cảm giác của chị ấy trong ngày tương tự của chị một năm về trước.Nhận thấy câu trả lời có vẻ thưa và như chỉ trả lời cho qua chuyện,tôi chào chị rồi tắt điện thoại và nhắm mắt.
   Tôi vốn dĩ rất khó ngủ,khi ngủ tôi thở rất khó nhọc ,cảm tưởng tôi chỉ quên mất một chút thôi là hơi thở của tôi sẽ tắt lịm đi ngay được,tôi phải cố duy trì nó như ngày bé đưa từng khúc củi vào bếp để duy trì ngọn lửa.Tai tôi trở nên rất thính,bất kỳ tiếng động nhỏ nhất nào cũng có thể làm cho tôi giật mình tình dậy.Thông thường tôi mất khoảng 3 tiếng để đi vào một giấc ngủ lơ mơ.Mọi hôm là thế,hôm nay lại khá đặc biệt nên thậm chí còn tệ hơn,đặt lưng xuống và suy nghĩ tràn ra như thác đổ cuốn trôi mọi thứ xung quanh .Tôi cảm thấy hơi buồn khi mọi thứ kết thúc,không phải như những cảm xúc thông thường của một học sinh cuối cấp,chỉ là tôi đã cố gắng rất nhiều để xây dựng mối quan hệ người với người ở lớp học.Tôi đặt lên mình một vai diễn hậu đậu và hài hước và ngay khi mọi thứ có vẻ khá lên thì nó đã lại đến điểm kết thúc.Sau đó tôi sẽ phải bước ra một môi trường mới và lại phải đối mặt với nỗi sợ tha nhân.Những con người ngoài kia,mỗi khi tôi đến gần là họ lại nghĩ ngay tôi muốn lấy ra từ họ một thứ gì,nhưng tôi đâu có muốn những thứ như thế?Cái tôi cần chỉ cần là một người ở cạnh lúc tôi sợ hãi,không cần làm gì cả, chỉ cần ở cạnh vậy thôi.Giống như khi tôi tập xe hồi bé,tập tễnh đạp trên chiếc xe quá khổ và quay đầu lại vẫn thấy có người đứng đó nhìn mình, cảm giác đó khiến tôi vững tâm để tiếp tục tiến lên.Nhưng giờ đây tôi quay lại thì không có một ai...
"Một mối quan hệ như tập đi xe đạp,khi sợ hãi quay lại vẫn còn thấy người kia khiến ta có thể vượt qua và tiếp tục vững bước,đáng tiếc là...."
  Cuối cùng thì "ngày mai" cũng đến.Buổi sáng tôi phải đến trường để dự lễ bế giảng và lễ chia tay học sinh cuối cấp .Ngôi trường hôm nay được trang hoàng hơn trước nhiều tuy vẫn có những cảnh cũ kỹ quen thuộc.Cả con người cũng có vẻ như thế,con trai thì ăn mặc chỉnh tề còn con gái mặc những bộ áo truyền thống,trông ai nấy đều có vẻ gì đó khác lạ.Tuy vậy,buổi sáng hôm ấy với tôi cũng chỉ như một lễ chào cờ dài mà thôi.Tôi ngồi lọt thỏm ở một chỗ và kiên nhẫn nghe từng bản "điếu văn" dài dằng dặc rồi sau đó là những tiết mục nhàm chán lặp lại về việc rời xa ngôi trường.Đến cuối buổi lễ,mọi người nán lại chụp ảnh với nhau,với giáo viên để lưu lại kỷ niệm,còn tôi thì về lập tức.Nhóm bạn của tôi cũng bận chuyện lớp nên tôi đành lủi thủi về một mình,nhưng ngoài tôi ra thì cô ấy cũng về sớm.
 Cuối buổi chiều là thời gian lớp chúng tôi tổ chức lễ liên hoan chia tay.Bố tôi nằm trong ban phụ huynh nên cũng được mời.Thành thực mà nói điều này khiến tôi cảm thấy rất phiền phức.Cảm giác này thật ra không hiếm gặp, khi có phụ huynh hoặc người nhà đến những chỗ như thế,chúng ta thường thấy mất tự nhiên.Trước đây khi khoác lên mình vai diễn hậu đậu và hài hước,tôi thường giả tự hào về công việc của bố mình(bố tôi làm ở xã) rồi thường đùa về nó.Bạn bè trong lớp gọi tôi là "chủ tịch" cũng vì thế.Tôi cũng định làm một điều gì đó liều lĩnh vào buổi tối hôm nay nên việc bố ở đó khiến tôi mất tự tin ít nhiều.
   Tôi và bố đến khá sớm vì bố muốn nói chuyện và cảm ơn cô giáo trong những năm qua đã giúp đỡ tôi.Đó là nhà một người bạn cùng lớp,khi đến tôi chỉ thấy lẹt đẹt vài mống đang khuân vác vài thanh sắt để làm cái khu vực mà chúng tôi sẽ tổ chức ăn uống.Tôi xuống xe, chúng tôi cùng hoàn thành nốt vài thứ còn lại còn bố tôi đến bàn uống nước nói chuyện với chủ nhà và các giáo viên.Một lúc sau thì cô ấy và vài người bạn khác đến.Đến đây thì chắc tôi cũng không cần giải thích nữa.Phải,cô ấy là người tôi thích trong suốt 3 năm cấp 3-là người gây cho tôi tất cả những rắc rối khổ lụy nhưng cũng là động lực giúp tôi vượt qua tất cả trong suốt quãng thời gian ấy,tên cô là Suki.Hôm nay cô mặc một bộ đồ màu đen tuyền,mắt cô vốn đã đen láy và sâu như một vực thẳm không đáy hòa với bộ đồ và mái tóc khiến cô trông có gì đó ảm đạm nhưng vẫn đẹp như một viên ngọc thuần khiết.Tay cô cầm một quyển sổ nhớ,tôi đã cùng cô làm nó nên tôi biết trong đó là từ vựng tiếng Nhật."Sao thứ đó lại quan trọng vào lúc này chứ?".Tôi thầm nghĩ.Mối quan hệ của chúng tôi thực ra đã sứt mẻ từ lâu,mọi thứ trở nên gượng gạo từ khi tôi tỏ tình và thậm chí gần đây cô còn có vẻ hay cáu gắt với tôi.Tôi không dám đến gần,chỉ quan sát từ xa.Mặc dù câu truyện của chúng tôi gần như đã kết thúc,nhưng tôi muốn có một kết thúc đáng nhớ chứ không phải kiểu kết thúc trong im lặng này , tôi nghĩ vậy và chắc mẩm sẽ thực hiện thứ gì đó đặc biệt vào tối nay
  Khi buổi liên hoan chia tay bắt đầu thì trời đột ngột đổ mưa nên chúng tôi phải đưa bàn vào trong khu có bạt dẫn đến việc tôi và một vài người bị thiếu chỗ.Cạnh Suki  còn dư 1 chỗ trống nhưng tôi lưỡng lự không đến ngồi chỗ đó và dù sao tôi cũng thấy Suki  đang mời Goro-cậu bạn mà theo những gì Suki nói với tôi là khá thân với cô ấy.Nhưng có vẻ Goro muốn tham gia vào đám bạn đang hò hét vui vẻ ở phía kia hơn là ngồi đó nên cậu ta từ chối.Và giờ thì không còn chỗ trống nào khác,tôi đến đó và làm như đó là do trường hợp bất khả kháng.Trong suốt buổi,Suki nói chuyện với tôi về những món ăn trên bàn và đánh giá về nó, tôi chỉ ậm ừ ,nhưng dù sao tôi cũng mừng vì cô ấy không còn cáu gắt.Sau khi xong xuôi màn ăn uống và chúng tôi chuyển sang tiết mục ngồi nghe những lời tâm sự thì Suki đột nhiên nói về đống quần áo để quên và ngôi nhà không có người hiện tại của mình.
 -Điều đó thì quan trọng gì chứ? Cả đời người chỉ có một lần tham gia buổi chia tay này thôi,cậu không thể về được.
 - Nhưng nếu tớ không về thì nó sẽ rất tệ trong những ngày tiếp theo,nhà tớ rất đông,nhưng giờ không có ai.Và dù sao tớ cũng phải về để đi khám bệnh.
   Suki mượn điện thoại tôi và thử nhắn tin xem người khác có về nhà được không.Tôi khá chắc là cô ấy chỉ kiếm cớ để về nhưng tôi cũng chẳng làm gì được,chỉ nói những câu can ngăn nhẹ nhàng.Một đứa bé đột nhiên sà vào lòng tôi.Đó là con của một giáo viên,tôi lấy làm lạ khi đứa bé đó không thấy sợ người lạ,nhưng đang mải suy nghĩ ngẩn ngơ nên tôi cũng không để ý đến nó nhiều .Trong khi đó Suki vẫn thử gọi hoặc nhắn tin về nhà.Tôi biết là cô ấy đã thấy rằng tôi để cô ở đầu danh sách tìm kiếm cũng như vài dòng tôi viết cho cô trong lúc mượn điện thoại tôi.Không phải tôi bất cẩn,là tôi cố tình,nhưng có vẻ không có tác dụng.Một lúc sau tôi thấy Suki cười đùa với một bạn nam khác,tôi cũng không cảm thấy gì nhiều lắm,dù sao cũng đã quá quen.Đầu năm cuối tôi đã cố tình chọn chỗ gần Suki,nhưng sau đó tôi biết được cô ấy đã đề nghị với giáo viên để được ngồi gần một đứa con trai khác.Và thế là tôi phải ngồi xem vở "Bi kịch của đời mình" từ hàng ghế đầu. Nhưng hôm nay cách Suki nói chuyện và đùa giỡn có vẻ khác thường ngày,có lẽ cô cũng đang xúc động.
 -Tớ về đây! -Suki lại gần chỗ tôi và nói khi buổi chia tay mới qua được một nửa
  Tôi giật mình và cố ngăn nhưng không lay động được cô ấy. Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên bao nhiêu suy nghĩ, những suy tính,những lời nói tôi dự định sẽ nói,tất cả đều như sụp đổ.Cô đi ra và xin phép với cô giáo,các giáo viên ở đó đều can ngăn nhưng có vẻ kết quả cũng không khả quan hơn.Tôi dõi theo bóng Suki đi ra ngoài cổng, bị cận đã lâu,không có kính nên tôi nhìn xa rất khó,nhưng vẫn cố dõi theo,cố lưu hình ảnh của Suki vào trong đầu.Khi cô ấy ra khỏi cổng,tôi biết là sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa,tôi đã quen Suki đủ lâu để hiểu, với tính cách của tôi và cô ấy, "tạm biệt" nghĩa là "vĩnh biệt". Tôi ngồi ngơ ngẩn một lúc lâu,đứa bé vẫn ngồi trong lòng tôi, bạn bè giờ đã chia thành các nhóm nhỏ nói với nhau những lời tâm tình.Bố tôi thì đang ngồi với một phụ huynh khác ,ông có vẻ tự hào về thành tích gần đây của tôi và đem khoe nó.Rồi đứa bé đứng lên,tôi cũng đứng lên theo và đi về phía Mochi cùng vài người bạn.Mochi có hiểu biết tương đối lớn về thơ văn và là người đưa tôi đến với niềm yêu thích văn học,tôi ôm và bắt tay hắn sau đó ngồi xuống cùng tán dóc về tương lai.Chúng tôi nói chuyện như việc gặp lại nhau sẽ dễ như trở bàn tay nhưng trong thâm tâm tất cả đều biết là rất khó.Đối với tôi, ngay trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý đây là lần gặp cuối cùng rồi.Chúng tôi ngồi xem lại bộ ảnh kỷ yếu và cùng nhau hát một vài bài hát khá quen thuộc trong mùa tốt nghiệp.Thành thật thì tôi khá thích khoảnh khắc ấy.Khi buổi tiệc tàn và mọi cảm xúc tràn ra,mọi người khóc và ôm lấy nhau còn tôi thì đứng vào một góc tối quan sát.Trong quãng thời gian cấp 3, chưa bao giờ tôi nghĩ những người ở đây lại có thể thân thiết với nhau đến mức rơi nước mắt như vậy.Thậm chí có người tôi tưởng sẽ ra về bằng nụ cười thì lại khóc như đau khổ vật vã lắm.Tôi thì chẳng rơi nổi giọt nước mắt,cảm xúc của tôi lúc đó chỉ là hụt hẫng mà thôi,cảm xúc khi người ta đánh rơi một thứ gì đó thân thuộc.Mỗi chúng tôi được phát cho một bức ảnh kỷ yếu chụp toàn bộ lớp,tôi định sẽ treo nó đâu đó ở góc phòng.Mất khoảng 20 phút ôm nhau khóc lóc như vậy thì chúng tôi ra về,trên đường về tôi lại nhắn tin cho Suki.Tôi vẫn chưa hết hi vọng vào một kêt thúc đẹp hoặc một thứ gì đó khởi sắc hơn,nhưng đó lại là một sai lầm lớn.
  Đột nhiên,tôi nhận ra rằng đã đánh rơi tấm ảnh kỷ yếu liền cuống lên tìm,nhưng mãi không thấy.Có lẽ nó đã rơi xuống đường,trời vừa tối vừa mưa,xe lại đi nhanh nên tôi từ bỏ hi vọng tìm lại tấm ảnh.Kết thúc rồi thì dứt điểm hẳn luôn,không vương vẫn nữa sẽ nhẹ lòng hơn,tôi nghĩ thế,nhưng trong lòng vẫn hi vọng ai đó sẽ nhặt được và bảo quản nó giúp tôi.
   Về đến nhà thì Suki trả lời tin nhắn,cô hỏi tôi về mọi người và cảm xúc của bản thân tôi.Cô ấy nói rằng khi bỏ về như vậy thì thấy thật nhẹ nhõm như vừa trút gánh nặng,cấp 3 là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong đời cô.Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì tôi cũng nhắn cho Yuuki để kể về ngày hôm nay của tôi và cũng để hỏi xem tôi có nên nói nốt những điều mà tôi định nói với Suki hay không.Đợi mãi mà chị Yuuki không trả lời nên tôi đánh liều nói luôn.
   Khi nghe tôi nói,Suki dường như không để tâm lắm,những câu trả lời chỉ rất bâng quơ và như đang cố né tránh những dòng tin nhắn đang hiện lên ngày một dày.Cô ấy nói cô muốn thành công và yêu đương bây giờ là quá sớm.Tôi rẳng tôi hiểu và chỉ muốn giúp cô
-Cậu không thể trở nên mạnh mẽ được đâu!Quãng thời gian cấp 3 là ác mộng đối với tớ,tớ muốn quên đi mọi thứ,bao gồm cả cậu.Cậu thậm chí còn không thiết sống,vậy cậu giúp tớ bằng cách nào?! -Suki nói
   Tôi giật mình khi nhìn dòng tin nhắn ấy,toàn thân run nhẹ.Tôi bàng hoàng nhận ra không chỉ những lời vừa nãy,mà toàn bộ những lời tôi nói trước đây Suki đều đã bỏ ngoài tai.Những lời tâm sự,những kỷ niệm tôi coi như vô giá,những cảm xúc...chưa bao giờ chạm được đến Suki. Quyển sách mà tôi kẹp cả linh hồn mình vào trong để tặng cô hôm sinh nhật,cô chưa bao giờ mở ra.
  Có một thời gian Suki thắc mắc rằng tại sao tôi lại quan tâm cô ấy tới vậy,tôi đã nói rằng "Bởi vì chúng ta rất giống nhau,đều là những kẻ cô đơn và một kẻ cô đơn thì sẽ thu hút một kẻ cô đơn khác,đó là liên kết của chúng ta".Liên kết à?,giữa chúng tôi chẳng có sự liên kết nào cả,tất cả mọi thứ đều do tôi tự huyễn hoặc mà ra.Cô ấy chưa từng dừng lại để nhìn tôi lấy một lần,còn tôi thì chưa bao giờ hiểu được cô....
"Người ta khổ vì thương không phải cách/Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người"
-Cảm ơn vì đã xuất hiện,cho tớ gửi lời chúc mừng sinh nhật cậu trong cả 100 năm tới nhé, hãy sống thật tốt, tớ tin cậu sẽ thành công thôi,tớ yêu cậu....Sayonara,Suki!
-Sayonara? cậu biết nó có nghĩa gì chứ?
-Ừ,tớ biết
-Sayonara,Kiyoshi!
   Đó là tin nhắn cuối cùng,tôi đọc lại một lần rồi xóa đi tất cả tin nhắn từ trước đến giờ.Tôi cảm thấy có gì đó cay cay ở cổ họng,tay chân thì như rời hết cả ra,chỉ muốn nằm vật xuống ngay.Linh hồn tôi như mất đi vài phần...
Tôi mở lên bài hát quen thuộc,cái bài hát mà mỗi khi buồn chuyện tình cảm là tôi lại mở lên và hát theo không biết bao nhiêu lần,nhưng hôm nay không tài nào tôi hát theo nó được.Trong vô thức, tôi liên tục làm mới trang mạng của mình và lướt qua lướt lại liên tục nhưng chẳng có gì lọt được vào đầu tôi cả.
 Rồi tôi nhận ra rằng chị Yuuki vẫn chưa phản hồi tin nhắn mặc dù đã xem và cũng chẳng có vẻ gì là sẽ trả lời.Liên kết duy nhất giữa tôi và Yuuki là những câu chuyện về Suki, có nghĩa là hiện tại nó cũng đã đứt làm đôi.Chúng tôi từng nói chuyện rất nhiều trong khoảng 2 năm trời cho đến khi mọi thứ sứt mẻ.Và rồi vì bị nỗi cô độc giằng xé nên tôi lại tìm đến chị ấy.Có lẽ mọi thứ có thể tiếp tục đến tận bây giờ chỉ là do chị thương hại tôi thôi.Quá đủ rồi,tôi không cần nó nữa,thứ gì muốn tan biến thì cứ tan biến,tôi không quan tâm nữa.Tôi xóa toàn bộ tin nhắn với Yuuki...
 Nằm vật ra giường,bây giờ thì chẳng có gì cản suy nghĩ của tôi tràn ra nữa,nó như đang muốn nuốt chửng tôi đi,ngay cả hơi thở của tôi cũng bị nó cuốn trôi,tôi thở yếu ớt khó nhọc,mắt cay nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt.Giá mà tôi cứ thế khóc được thì đỡ hơn,nhưng chẳng bao giờ được,tôi thậm chí còn chẳng nhớ lần cuối mình khóc là khi nào.Tôi cảm thấy cơ thể như đang tan ra,tôi không thể hiểu cảm xúc của mình nữa,như có một hố đen vô tận đang hút tôi vào trong
  Quãng thời gian cấp 3 của tôi rất tệ,tôi lạc lõng cô độc trong cái bầy người ấy.Riêng mình một cõi,tôi thậm chí đã từng thử tự tử,cố gắng thoát khỏi trần thế cay nghiệt.Chưa một lần nào buổi sáng dịu dàng với tôi,cứ mở mắt ra là trọng lực lại ghì đầu tôi xuống,mọi thứ cùng ghì tôi xuống.Nhưng nhờ ý nghĩ "Chỉ cần mình thức dậy,mình có thể gặp cô ấy" mà tôi mới có thể mở đôi mắt như cá chết của tôi ra để cố gắng mỗi ngày.Lần đầu tiên trong đời tôi đã mong ngày mai tới
   Ngày mai không còn Suki nữa!không!chẳng còn ai nữa! Vậy thì tôi sẽ phải thức dậy vì điều gì đây?Hôm nay thật tệ,nhưng ngày mai là một ngày cô độc bao trùm,ngày mai xin đừng bao giờ tới
"Hỡi thượng đế, tôi cúi đầu trả lại/Linh hồn tôi đã một kiếp đi hoang/Sầu đã chín ,xin người thôi hãy hái/Nhận tôi đi ,dẫu địa ngục,thiên đường"
                                                        ....ngày mai xin đừng bao giờ tới