Viết cho em - #6
Em ah, Em có khỏe không? Để anh kể cho em nghe. Hôm rồi anh nằm mơ, mơ thấy mình trong một buổi chiều thứ 7 cuối tuần như bình thường,...
Em ah, Em có khỏe không? Để anh kể cho em nghe. Hôm rồi anh nằm mơ, mơ thấy mình trong một buổi chiều thứ 7 cuối tuần như bình thường, vừa đăng xong bài dịch thư và đang ngồi xoa bụng tự mãn. Bất ngờ Seneca từ đâu hiện ra, mặt hằm hằm, chả chào hỏi gì, chỉ mắng như té tát: "Cậu tưởng cậu dịch được mấy bức thư mà tài giỏi à? Việc hiểu sâu được mấy lời của tôi thực sự có ích lợi gì cho cuộc sống của cậu hay không? Cậu quên mất rồi, chỉ có áp dụng chúng mới là điều duy nhất phải làm, và điều này chỉ có chính cậu hiểu. Không ai khác có thể chứng nghiệm được nó, để mà đến mức ca ngợi cậu hết". Nói chữ cuối ổng bắn cả nước bọt vào mặt anh, giật cả mình tỉnh giấc. Nên mấy hôm nay anh cứ ngồi ngẩn người mà nghĩ về chuyện ấy. Chắc cũng tại hôm trước đọc được mấy bài trên Spiderum về người nổi tiếng đâm ra mới mơ thế. Thực ra anh cũng đâu có hy vọng mình nổi tiếng với những bức thư đâu. Nhưng có lẽ còn một nguyên nhân sâu xa hơn - anh vẫn sợ sự nổi tiếng.

Bởi vì chỉ mới cách đây không lâu, bản thân cũng gọi là có chút danh. Hồi ấy làm trưởng hội sinh viên Việt Nam ở trường, cầm đầu đám đàn em gần 100 đứa tóc vàng tóc đỏ (bên này bọn nó hay nhuộm tóc) thực cũng oai oai. Mà chả hiểu sao, do ăn ở thế nào mà lại được đồn là “hiền + vui tính + học giỏi + chơi thể thao hay”, vậy nên nhiều khi gặp mặt mấy đứa em trong trường chúng nó nhìn với cái nhìn ... cứ khang khác. Điều tệ hại là thay vì sống với con người thực của mình (tức sến sẩm + nhạt nhẽo + mộng mơ), anh lại chọn cách bám víu lấy cái cụm từ dài ngoằng được đồn đại ấy, để đến nỗi mỗi cuộc gặp nói chuyện bình thường với chúng nó cũng như một thử thách - vì sợ để lộ ra cái bản chất thực của mình. Vậy nên thay vì cởi mở tìm hiểu và thân thiết với mọi người, anh lại khư khư thu mình, che giấu, và tìm mọi cách để có thể kết thúc cuộc nói chuyện càng nhanh càng tốt. Và càng làm vậy thì lại càng cô đơn, nhưng cũng càng khó thoát ra khỏi cái ràng buộc ấy. Chỉ đến khi chuyển sang nơi mới, hoàn toàn xa lạ, bản thân mới tìm lại được sự bình yên cho mình với tâm thế của một người bình thường. Để rồi lại nghĩ: vậy nếu sau này được chọn, mình sẽ chọn nổi tiếng về điều gì? Có lẽ anh chỉ hy vọng mình được biết đến về một cách sống chân thành, giản dị, tâm huyết và kiên trì với con đường mình đã chọn. (Chỉ là: mấy cái ấy thì làm mie gì có ai quan tâm :|) Vậy nên, anh có thể chỉ mãi là một người bình thường, được không em?
Giả như em trông thấy tôiTrong bộ dạng nhút nhát và yếu đuối nàyEm sẽ quay lưngHay sẽ nóiEm càng yêu tôi?
Anh H

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Leng Keng
Chào anh,
Dạo này, anh thế nào rồi?
Dẫu cho bài này không viết cho em thì có sao đâu. Em cũng vẫn muốn trả lời thư của anh đấy. Nhân một ngày đáng nhớ mà em đã gạt hết những ngại ngần của mình ra sau lưng để bình luận trong bài của anh như thế này đây.
Em nghĩ làm một người bình thường là điều tưởng là dễ mà cũng khó lắm đó. Thông thường ai cũng mong muốn mình là người khác thường dù theo nghĩa tích cực hay tiêu cực. Hồi bé em còn tự nghĩ mình là công chúa cơ mà. Những thứ không hay xảy ra với em rồi sẽ tan biến đi thôi vì công chúa sẽ được hoàng tử hoặc quốc vương đón đi vào một ngày nào đấy. Thế nhưng, đợi mãi, đợi hoài mà em cũng chỉ là một trong những con người bình thường, đi học, ra trường, đi làm và chiến đấu với những khủng khoảng của mỗi độ tuổi khác nhau giống như bao người khác.
Em thật tâm mong anh có thể giữ được cái suy nghĩ "sống chân thành, giản dị, tâm huyết và kiên trì với con đường mình đã chọn" trong cái thời đại đầy hình thức này. Khi em nói chuyện với mọi người, đa phần ai cũng muốn khoe khoang rằng mình giỏi giang dù là ra mặt hay ẩn ý. Ai cũng đều mong người khác ghi nhận rằng mình là một người tài giỏi, khác xa với những người bình thường khác. Hôm nay, em cũng chợt nhận ra em là một người vô cùng bình thường, mà ném vào hơn 7 tỷ người này, em sẽ chỉ là một hạt cát nhỏ, nhìn từ trên cao sẽ chẳng có ai thấy em cả. Đọc bài này của anh, em nghĩ em muốn chấp nhận điều đó, như một phần của bản thân. Em sẽ không cố để trở nên đặc biệt hay khác thường mà sẽ trở nên bình thường theo cách mà em muốn.
Và em nghĩ, có rất nhiều người sẽ quan tâm tới việc sống chân thành, giản dị, tâm huyết và kiên trì với con đường mình đã chọn của anh đó. Vì điều đó khó lắm.
Em cũng muốn viết dài lắm, vì mang tiếng là trả lời thư của anh mà, nhưng mà không nghĩ ra được gì nữa. Văn của em tệ như vậy đó.
Hy vọng "em" mà anh nhắc tới trong thư không đọc được những dòng này của em. Tự nhận vơ thế này cũng ngại lắm :)))
Chúc anh bình an và thật sự vui vẻ nhé!
- Báo cáo

Andy Luong

Gì thế này? Xúc động thực sự!!!
Thank em thật thật nhiều nhé!
(từ giờ đố đứa nào dám trêu anh viết thư mãi chả có ai thèm trả lời)
Nghiêm túc chút, thực sự cảm thấy vui vì em hiểu được chút ẩn ý trong bức thư này. Và cám ơn em vì đã dũng cảm viết ra và tiếp sức cho anh nhé.
Chúc em sẽ trở thành được con người bình thường theo đúng cách mà em mong muốn :)
- Báo cáo

Phàm nhân tu tiên
Kiếp người đến và đi cũng chỉ là cái chớp mắt của vũ trụ. Nên mình chọn sống một cuộc đời phiêu diêu tự tại để cảm nhận tất thảy những dư vị mà kiếp người mang lại. Danh vọng có là gì ngoài một cơn gió thoảng qua?
- Báo cáo

Andy Luong

Lâu lâu mới thấy bro cmt. T thích cái chất Tiếu ngạo giang hồ trong đó thế 

- Báo cáo

Viha 

#1: Cái đoạn đầu, anh kể chuyện nằm mơ, em đọc vừa thấy buồn cười, vừa thấy dễ thương kinh khủng. =)) Em cũng hay mơ gặp những người mà em ngưỡng mộ. Chẳng biết có phải do mình bị lậm quá rồi ko nữa. =)))) Còn gặp tiền nhân, thì hồi xưa, lớp 12, em còn mơ nói chuyện vs Nguyễn Du. Xong tỉnh dậy khóc ướt cả gối. =))))))))
#2: Khi chúng ta ở bên cạnh một người mà ta có thể được trở về là chính ta, tháo bỏ hết lớp vỏ bọc mà mọi người ấn định về ta, chắc hẳn là người đó đích thị cực kỳ cực kỳ quan trọng và đặc biệt trong đời ta rồi. Giống như đối với cô gái trong thư này, anh chỉ muốn là một người bình thường khi anh ở cạnh cổ thôi vậy ớ.
Aww... Văn anh viết đơn giản, chân thành, dễ thương thực sự ấy ạ.
- Báo cáo

Andy Luong

Thank em 

- Báo cáo
Find2020
Bức thư dễ thương quá ạ ❤️. Cháu cũng giống chú hồi đại học của chú lắm. Cháu không được tính là nổi tiếng nhưng cũng có tí thành tích trong trường và cháu rất ngại khi ai đó đem cái đấy ra khen hay bảo là được như thế thì phải như thế này thế kia. Nên cháu giấu nhẹm hết, tránh mọi người như tránh tà luôn. Cảm giác rất khó chịu. Hoặc cháu nghĩ do mình hơi nhạy cảm 😢.
Chúc chú một ngày tốt lành ạ ❤️
- Báo cáo

Andy Luong

Cám ơn ... cháu
vậy thử ngồi nghĩ về việc mình muốn được nổi tiếng về điều gì thử xem nhé 


- Báo cáo
Find2020
Dạ. Cháu sẽ thử ạ. Trước khi đọc bản dịch về lợi ích của sự nổi tiếng thì cháu thấy nổi tiếng nó vô dụng sao ý. Có thể cháu sai nhưng nếu ai đó biết đến mình vì điều gì đó tức là người ta chỉ biết đến một khía cạnh của mình. Mà con người thì có tốt có xấu và như thế mới là con người hoàn chỉnh. Nên cháu không thích sự nổi tiếng vì nó kiểu một chiều quá ạ. Người yêu quý mình sẽ biết mình là người như thế nào và cháu nghĩ thế là đủ ạ. Cháu thấy sự nổi tiếng giống như đánh dấu bản sắc hơn. Là điều để phân biệt mình trong hàng nghìn người 😁
- Báo cáo

Quỳnh Châm Jewel

chú viết hay quá



- Báo cáo