N thương,
Mấy hôm trước mình nhắn tin hỏi thăm mà không thấy N trả lời. Mình hỏi quanh bạn bè và xác nhận dự cảm của mình là đúng - N lại rơi vào pha trầm cảm nặng và đang tự mình chống chọi ở một nơi nào đó mình không với tới được.
Giờ điều duy nhất mình có thể làm là chờ đợi và gửi những cái ôm cùng niệm lành từ Hà Nội vào tới N ở Sài Gòn xa xôi. Mình biết giai đoạn này sẽ khó khăn lắm, mình cũng từng ở những nơi tăm tối như địa ngục ấy, nhưng với mình đó mới là trầm cảm nhẹ. Mình biết N còn đang ở những tầng còn sâu hơn rất nhiều và đau đớn hơn ngàn lần.
Xin được ôm N và mong san sẻ bớt những đau đớn đang dày vò bạn. N hãy cho mình thời gian và không gian để chữa lành dần dần những vết thương lớn của chính mình nhé. Mình thường dùng từ "tổn thương" cho những gì chính mình đã trải qua, nhưng với trải nghiệm của N mình phải dùng từ "vết thương" vì nó ở 1 tầm khác khủng khiếp hơn nhiều.
Mình chỉ mới gặp N trong một thời gian rất ngắn ở khoá chữa lành cho những người có tuổi thơ dữ dội. Nhưng câu chuyện của N, những trải nghiệm của N mà mình được nghe thực sự quá sức tưởng tượng của mình. Mình tự hỏi làm sao một người có thể sống sót với nhiều vết thương như vậy trong đời, những vết thương vì bị bạo hành, xâm hại, lợi dụng và cả thao túng bởi những người xung quanh trong thời gian dài như thế.
Mình thương lắm hình ảnh N nằm ngủ luôn trùm chăn kín đầu và bật sáng đèn vì sợ bóng tối và quá khứ ám ảnh. Mình thương lắm hình ảnh cô bé N co mình sợ hãi dưới gầm giường mỗi khi bão đổ lên căn nhà lá xiêu vẹo. Mình thương lắm hình ảnh cô bé N bị bố mẹ bỏ lại nhà cậu mợ với độc nhất hai bộ quần áo sờn rách mặc trong nhiều năm trời.
Có lẽ không lời nào có thể tả hết cái cảm xúc thương xót mà mình dành cho N. Mình đã từng bật khóc nức nở và chạy ra ngoài vì không thở được giữa chừng câu chuyện N kể về tuổi thơ của N. Mọi thứ quá khủng khiếp và quá đau đớn, một người ngoài cuộc như mình nghe thôi cũng chịu không nổi.
Nhưng ngoài sự thương xót, mình muốn gửi đến N lòng cảm phục sâu sắc. Mình không dám chắc nếu mình rơi vào trường hợp của N mình có thể đi tiếp nổi mỗi ngày hay không. Nhưng N đã làm được, và N sẽ tiếp tục làm được. Mình tin như thế.
N của mình rất kiên cường. N của mình sẽ không gục ngã. Ở đây, mình sẽ chờ đợi N vượt qua cơn trầm cảm này một lần nữa và trở lại bình an hơn, nhẹ nhàng và thư thái hơn, dù chỉ một chút. Mình không thể chạm đến N vào lúc này, mình có chút lo lắng, nhưng mình sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Mỗi người chúng ta đều phải tự vượt qua giông bão và sóng gió trong cuộc đời mình. Dù mình yêu thương N cũng như N yêu thương mình, chúng ta đều không thể sống thay cuộc đời của nhau. Mình cũng đã có giai đoạn khó khăn của chính mình và tạm thời đã vượt sang được bờ bên kia, còn N thì vẫn đang ở trong tâm bão.
Từ phía ngoài này, từ phía xa này, mình mong N sẽ vững vàng và bình an vượt qua tâm bão đó. N đã ở đó nhiều lần, N đã đi qua nó, và N sẽ tiếp tục đi qua nó. Chắc chắn như vậy. N hãy tin ở bản thân và đứng dậy nhé, mình và các bạn chờ N ở đây.
Trong bức thư gửi N trước khi chia tay, mình đã cố gắng nhắn gửi rất nhiều điều. Mình mong N đặt bản thân lên trên tất cả mọi người và mọi chuyện khác, mình mong N học cách yêu chính mình và tự bảo vệ bản thân. Mình mong N sẽ vững vàng và bình an dài lâu.
Mình biết những điều đó không bao giờ đến dễ dàng, với N lại càng không. Nhưng hành trình đau đớn và khó khăn N đã và đang trải qua sẽ có ý nghĩa nếu N có thể đến được với bến bờ của an nhiên, nơi N xác định được giá trị của mình, nơi N được yêu thương trân trọng bởi chính N và những người bên cạnh.
Mình mong N, dù đang ở đâu và trải qua những chuyện gì, sẽ vững tay chèo, sẽ hít thở thật sâu và bước từng bước về phía trước. Luôn có ánh sáng của cuối đường hầm. Trời sẽ luôn tươi sáng trở lại sau cơn bão. Nắng ấm và bình an là có thể. Chỉ cần N bước tiếp và cho mình cơ hội đến đó mà thôi.
Một lần nữa ôm N thật chặt và chúc cho N bình an vượt qua cơn bão này nhé.
Mình thương, tin và chờ đợi bạn~