Kể về bản thân mình một chút trước khi vào đề. Hồi 25 tuổi, mình từng rơi vào một trạng thái khủng hoảng về giá trị bản thân. Bước ra đời với tấm bằng cử nhân CNTT, mình cũng tìm việc, đi làm, có một chút kinh nghiệm đủ để nhận mình là Senior (chuyên viên cấp cao). Và rồi mình bước vào một môi trường chuyên nghiệp ở một tập đoàn lớn. Đó là quãng thời gian mình kiếm được thu nhập lớn nhất, cũng là lúc mình hoài nghi về bản thân nhất. Theo Nhân số học (Numerology), mình có một mũi tên Hoài nghi (trong ngày sinh không có một trong các số 3,5,7)(https://www.youtube.com/watch?v=80fIXEXYmY8)
Hồi đó mình nghe nhạc MTP, ám ảnh với lyric:
"Rong chơi tôi quên tháng ngày, chuỗi ngày, tôi tìm lấy bản thân này.Cho tôi yên bình,thân mình, không còn những khoảng cách lặng vô hình" (Không phải dạng vừa đâu). 

Sau khi mải mê chinh phục sự nghiệp và yêu đương, mình đã có một công việc mình thích để làm, có một người để yêu và mình cũng yêu cô ấy bằng cả trái tim. Mình vẫn hoài nghi mình có hạnh phúc không? Theo quan điểm xã hội, số đông nghĩ đó là hạnh phúc. Ồ vậy mình sao vẫn cảm thấy lạc trôi trong chính hạnh phúc đó vậy? Sao những cái mình có trong tay là những cái người khác đang mơ ước mà mình không hề thấy ý nghĩa?
Giờ vào đề nhé, khoảng chừng 3-5 năm đầu tiên sau khi đi làm, một số người, không phải tất cả, nhưng một số người trong chúng ta thấy vô cùng lạc lối. Tâm lí học gọi đó là Quarter life crisis (https://en.wikipedia.org/wiki/Quarter-life_crisis). Bạn bắt đầu nhận ra bạn không cảm nhận được hạnh phúc, không cảm nhận được ý nghĩa của công việc, không tìm thấy đam mê. Bên trong bạn có một tiếng gọi thôi thúc bạn thay đổi, nhưng rất nhiều người trong chúng ta không biết phải thay đổi thế nào.
Liều thuốc cho Quarter life crisis là bạn sống chậm lại, để nhìn sâu vào quá khứ của bạn. Điều gì khiến bạn thất vọng, điều gì khiến bạn đau khổ, đâu là thất bại cay đắng nhất của bạn? Ở độ tuổi còn trẻ chúng ta thường chưa có thói quen review lại, nhất là khi gặp một sự thành công sớm, một sự nghiệp lên như diều gặp gió. Ta thẳng tiến với tốc độ của một con ngựa phi nước đại và không mảy may nhìn lại sau lưng. Nhưng nếu như bạn là một người hướng nội và thiên về cảm xúc (như mình), sống chậm để nhìn lại và trân trọng những bài học quá khứ là một cách để cân bằng.
Liều thuốc thứ hai, hướng đến tương lai. Khi bạn thu được kha khá kinh nghiệm thực tế, bạn đã có cái nhìn cơ bản về ngành mà mình theo đuổi. Lúc này là lúc hợp để bạn hoạch định cuộc đời, đặt ra các kế hoạch ngắn hạn và dài hạn. Hãy vẽ ra phiên bản tốt nhất của con người bạn muốn trở thành, không chỉ sự nghiệp mà là mọi mặt trong cuộc sống. Đừng dùng cái đầu bạn tôi nhé. Để cảm nhận một con người, dù là ai đi chăng nữa, ngay cả chính bản thân, phải dùng trái tim. Điều này đặc biệt đúng trong tình yêu. Bạn đã bao giờ yêu chính mình? Bạn đã bao giờ mở rộng trái tim để thương chính cái con người đáng yêu và cũng yêu bạn vô điều kiện, Mr/Miss Me? ^^
Và liều thuốc cuối cùng, hãy tự tin là chính bạn. Vì sao chúng ta ko bao giờ có sự tự tin thực sự, bạn tôi? Vì bạn không là chính mình, bạn nhé. Gồng mình lên để chinh phục đỉnh cao, lao đi như tên bắn và sống như một kẻ say đắm thành công. Đó là lúc ta biến mình thành một phiên bản Mr/Miss Perfect. Mình còn trẻ và mình phải thành công. Một số người nghĩ như vậy. Cùng với thành công là áp lực, là căng thẳng. Bạn có thể chọn một cách nhìn nhận khác, con người này có phải là bạn, hay là một nhân cách được xây dựng từ Tham vọng, từ tâm lí đám đông, từ định nghĩa thành đạt của xã hội, hay từ những mong chờ của gia đình? Nếu bạn nghĩ nhân cách đó cũng là nhân cách thật, chúc mừng nhé bạn tôi. Còn nếu không, hãy mạnh mẽ gạt bỏ tất cả những nhân cách Mr/Miss Perfect, hãy là chính mình bạn nhé. Sự khác nhau cơ bản là: Mr/Miss Perfect biết cách để thành công, nhưng chỉ có Mr/Miss Me mới biết con đường đến hạnh phúc đích thực. Khi tâm ta bình an, trái tim ta rộng mở, cái đầu ta thông thoáng, không còn lo âu kì vọng căng thẳng, ta là phiên bản mạnh mẽ và cũng an nhiên nhất. Ta là chính mình và vì thế ta để người khác là chính họ.
Mạnh mẽ lên nhé, Mr Me!