Nhà văn André Aciman viết về việc viết văn. Đoạt giải Lambda Literature Award năm 2007 với tác phẩm “Call me by your name”, nhưng đó không phải là tác phẩm nổi bật nhất của ông. Aciman chỉ ra sự trung thực trong văn chương bị chi phối bởi hư cấu, và hư cấu là nghệ thuật dối gian.
"Tôi viết để cung cấp cho đời tôi một hình hài, một câu chuyện, một dòng thời gian. Để có tiêu chuẩn tốt, tôi đóng kín những đầu lỏng lẻo bằng văn xuôi có nhịp điệu và thêm ánh sáng lấp lánh vào những nơi tẻ nhạt. Tôi viết để nắm bắt thế giới thực sự, mặc dù, vẫn biết để tránh xa một thế giới vẫn còn quá thực và không bao giờ tạm thời hay mâu thuẫn như tôi muốn. Sau cùng, có lẽ, không còn và không bao giờ là thế giới mà tôi thích thú viết về nó. Tôi viết để tìm hiểu tôi là ai; để nêu lên cho bản thân những lầm lỗi. Viết vì luôn luôn ở trong tình trạng bị thế giới loại bỏ, nhưng tôi đã vượt lên để thể hiện ra.
Tôi không biết. Có lẽ việc viết lách sẽ tạo ra một vũ trụ song song với đời sống thực tế, trong đó, chúng ta, từng người, có thể di chuyển những ký ức thân yêu nhất và sắp xếp lại theo ý muốn của mình.Có lẽ, đây là lý do tại sao tất cả mọi người viết hồi ký đều nói dối. Chúng ta thay đổi sự thật trên giấy bút để thay đổi trong thực tế; chúng ta nói dối về quá khứ, rồi tạo ra nhiều ký ức thay thế hay hơn để đời sống chúng ta có thêm ý nghĩa và sống cuộc đời chúng ta biết thuộc về của mình.
Chúng ta viết về đời sống của mình, không phải để nhìn nó như là nó, nhưng để nhìn nó như chúng ta muốn người khác nhìn thấy, vì vậy, chúng ta có thể vay mượn nhãn quan của họ để nhìn thấy cuộc đời mình qua mắt họ, không phải mắt chúng ta.
Chỉ như vậy, chúng ta mới bắt đầu hiểu được câu chuyện đời mình, hoặc để tha thứ nó. Sau cùng, có lẽ, để thấy nó đẹp. Không phải cuộc sống nào cũng đẹp đẽ, nhưng thước đo của một đời sống đẹp, có lẽ, là sự nhìn thấy những khuyết điểm của mình, chấp nhận chúng không thể tha thứ và mỗi ngày học cách nhìn chúng theo một cách khác".