Bạn có phải là một người quan tâm nhiều đến vẻ bề ngoài? Bạn thường cảm thấy không có đồ gì mặc trước một sự kiện nào đấy quan trọng? Và thường cảm thấy mình cần mua thêm nhiều, nhiều quần áo nữa?
Dưới đây là trải nghiệm cá nhân của mình trong chuyện "bao nhiêu quần áo thì đủ" và những thay đổi của mình để trở thành một người không còn bị ám ảnh bởi chuyện mặc đồ.
Trước đây, mỗi khi sắp có sự kiện gì đặc biệt như: đi sinh nhật, đi đám cưới, có một cái hẹn quan trọng... mình thường phải nghĩ về câu hỏi "mình sẽ mặc cái gì" rất nhiều. Tới nỗi cứ có dịp nào đó mình lại phải mua đồ vì mình luôn cảm thấy không hài lòng với những món đồ mình đã có, như kiểu "người yêu tôi không có gì để mặc"
Cái váy này mình đã mặc hôm sinh nhật bạn A rồi, cái kia thì đã chụp ảnh đăng Facebook rồi, cái kia nữa thì càng không được, tuy đẹp nhưng mình đã mặc nhiều lần rồi, cái kìa kìa thì đã lỗi mốt từ mùa thu đông... Cứ như thế, mình bị ám ảnh tới nỗi trước đám cưới con bạn thân, mình đã bắt đầu đi mua đồ từ cách đó 2 tháng và thay đổi bằng cách mua thêm hoặc bán lại vì chưa thật sự hài lòng.
Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác đó chưa?
source: Internet
Cho tới bây giờ, khi đã không còn bị ám ảnh bởi chuyện quần áo, mình đã có một góc nhìn mới về vấn đề ngoại hình, mới tự tin nhìn lại và chia sẻ những dòng này. Hi vọng, nó giúp bạn được phần nào đó trong "cuộc chiến quần áo" này.
Có thể bạn chưa biết: Tất cả những thứ ta mua đa phần là vì lo sợ sự đánh giá của người khác. Đó là động cơ mạnh mẽ, quyết định tại sao bạn mua món đồ đó mà không phải món đồ khác.
Mình cần phải mua cái xe này, vì mọi người sẽ nghĩ rằng mình giàu có, sang chảnh hơn. Mình cần mua cái váy này không phải mình thực sự cảm thấy thoải mái khi mặc nó, giá tiền hợp lý hay vì nhu cầu sử dụng của mình, mình mua nó vì nhu cầu thể hiện và nhu cầu cần được công nhận của bản thân mình. Bạn nghĩ về món đồ gần nhất mà mình mua đi? Liệu điều này có đúng với bạn không?
Từ khi mình để ý tới điều này, mình thực sự nhận ra rằng, vì bị ám ảnh bởi sự đánh giá của người khác, nên mình mới biến chuyện mặc gì thành một vấn đề. Mình mình sợ người ta không tôn trọng mình, không công nhận mình, nghĩ mình quê mùa...nên mình chọn cách dễ dàng nhất, là mặc quần áo đẹp, để được công nhận từ người khác.
Vì mình bất an về con người mình, vì thiếu tự tin vào chính bản thân mình nên mình luôn luôn sợ hãi sự phán xét từ mọi người, mình cuống cuồng mua đồ, làm tóc, sắm thêm giày dép... Nhất là khi cứ mở mạng xã hội ra, chúng ta lại thấy tràn lan những hình ảnh những bạn khác với quần áo, giày dép, phong cách sành điệu, những shop đồ với những món đồ cứ update liên tục hàng ngày, ngày này qua ngày khác.
Mùa đông thì phải sắm đồ đông, với cardigan, áo len cổ lọ, áo khoác, demin. Mùa hè thì phải sắm đồ hè. Noel sắm đồ đi chơi, và Tết càng phải sắm thêm nhiều đồ.
Mình đã thật sự vượt qua sự bất an và nỗi sợ hãi đấy khi tự thử thách mình qua những trải nghiệm về vẻ bề ngoài. Như gần đây nhất, vì mình yêu mái tóc tự nhiên của mình, màu đen tự nhiên và không tạo kiểu như uốn hay duỗi, cùng với mình ghét sự rắc rối từ việc làm tóc, chưa kể đến những ảnh hưởng tiêu cực từ hóa chất tới sức khỏe. Mình đã giữ tóc tự nhiên từ cuối năm ngoái. Và tự nhủ mình sẽ không bao giờ làm tóc nữa.
Mọi chuyện chắc sẽ vẫn êm đềm, cho đến khi Tết đến. Tết thật sự là một dịp để tất cả các cô gái đi làm tóc và bỏ nhiều tiền vào các salon. Thấy mọi người rục rịch làm tóc từ đầu tháng 12 âm lịch, rồi càng sát Tết càng đua nhau đi làm tóc, mình trải qua cảm giác từ hơi sốt ruột tới chỉ muốn chạy ra salon ngay lập tức.
Nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, mình nhận ra rằng, không phải mình muốn đi làm tóc vì nhu cầu của chính mình, mình chỉ muốn đi làm tóc vì ai cũng đi, nếu mình không như thế, mình sẽ bị cho là quê mùa với mái tóc cũ, và cách dễ nhất để trông sành điệu hơn, hợp thời hơn chính là ra salon làm tóc.
Vì cách dễ nhất để có được sự công nhận từ người khác đó chính là trông bắt mắt ở vẻ bề ngoài. Nhu cầu được công nhận không phải chỉ đứng sau các nhu cầu cơ bản khác trong tháp nhu cầu của Maslow hay sao?
Người ta luôn cần được đám đông công nhận
Sau khi truy ra được căn nguyên cuối cùng của vấn đề đó, mình đã cho phép mình được giữ mái tóc tự nhiên, chỉ cắt đi bớt một chút để trông gọn gàng hơn. Và mình thực sự yêu mái tóc tự nhiên của chính mình.
Đó cũng là căn nguyên tương tự của mong muốn mua nhiều đồ. Từ quần áo đến smartphone, xe cộ, nhà cửa… Chủ nghĩa tiêu dùng đã thành công khi đánh trúng tâm lý cần được công nhận của con người.
Mình bây giờ ra sao? Giờ đây mình đã biết hài lòng hơn với ngoại hình của chính mình, với số lượng quần áo của mình, thậm chí, mình còn thanh lý bớt đồ đi vì bây giờ mình chỉ cần giữ lại một ít đồ đủ dùng. Mình biết mình phù hợp với điều gì, phong cách của mình ra sao, và đang bắt đầu lựa chọn cách sống tối giản cho tất cả các vấn đề trong cuộc sống.
Khi đó, mình có nhiều thời gian, dành nhiều tâm trí chỉ tập trung vào những điều thực sự quan trọng. Và không băn khoăn nhiều về những điều người khác nghĩ về mình. Thời gian này, mình cảm thấy hài lòng và hoàn toàn hạnh phúc.
Source: Internet
Thế nên, một lần nữa, vẻ bề ngoài vô cùng quan trọng, nhưng đừng để vẻ bề ngoài ám ảnh bạn. Đừng để chuyện mua sắm lấy đi nhiều tiền, thời gian, và niềm vui của chính bạn. Vì mình tin rằng, bạn đẹp nhất khi bạn biết cách yêu thương, tôn trọng và tự tin vào chính bản thân mình.