Ừ thì sự thật là, tôi vừa bỏ học đại học
Hôm nay là 19/4/2019. Nhanh thế đấy, ngày này một năm trước, tôi đang là một đứa con gái lớp 12 quay cuồng trong những tháng nước rút...
Hôm nay là 19/4/2019. Nhanh thế đấy, ngày này một năm trước, tôi đang là một đứa con gái lớp 12 quay cuồng trong những tháng nước rút của kì thi THPTQG, vèo vèo, năm nay tôi đã là sinh viên năm nhất, mà thực ra thì tôi đã là sinh viên năm nhất, và bây giờ thì không. Tôi vừa bảo lưu kết quả học tập của mình để làm một cái thứ điên rồ mà người ta vẫn hay cười khểnh khi được nghe nhắc đến "theo đuổi đam mê".

Bài viết này chắc sẽ bị ném đá nhiều lắm đây, đọc cái tựa đề chắc khối người nhìn tôi bằng nửa con mắt. "Một con dở hơi không tài cán lại lên mạng cổ xúy cho tư tưởng bỏ học đại học để trở thành một thứ abc trong xã hội kia kìa". Ừ thì thành thật với nhau, tôi vừa bỏ học đại học đấy, sau gần một năm học cũng bình thường, không trượt môn, không thi lại, cũng không phải là quá chán học. Nhưng tôi vẫn quyết định bỏ ngang đại học để tìm kiếm một thứ mới mẻ khác cho bản thân mình.
Lúc điền vào tờ đăng kí nguyện vọng khi thi đại học, tôi đã nghĩ mông lung 7 tỉ lựa chọn trong đầu, thề với các ông là tôi thấy không có cái việc gì nó khổ hơn cái việc đăng kí nguyện vọng thi đại học. Lại còn không giới hạn số nguyện vọng nữa, đây đúng nghĩa là dùng tiền để mua cơ hội đây, 30k một cơ hội, đấy, ai bảo là không mua được bằng tiền nào?
Gieo lên vật xuống, gia đình, thầy cô, tiền bối thi nhau "tư vấn hướng nghiệp", chọn nghề này đi, sau này ra lương lậu ổn định, đi nước ngoài như đi siêu thị, về quê mở cái trung tâm ra thôi là cũng kiếm bộn tiền. Nói thật là tôi chẳng đổ lỗi cho ai về quyết định của tôi cả, đúng sai thì cũng là do tôi mà ra hết, nhưng mà thú thật thì với một đứa trẻ 18 mà vũ trụ của nó chỉ xoay quanh gia đình, trường học và những mối quan hệ gà bông hột bắp thì thật là khó để nó biết mình thích gì, chưa nói đến việc sau này nó sẽ trở thành ai, và tôi cũng là một trong những đứa như thế. Tôi thích nhiều thứ, viết lách, đi du lịch, thích táy máy sáng tạo, nghịch ranh đàn ca sáo nhị này nọ,.. chắc vì thích nhiều thứ quá nên đâm ra nhiều khi tôi cũng chẳng biết là mình thích cái gì nhất, thôi thì cứ nhắm mắt đưa tay, vào trường ngoại ngữ, học lấy một cái thứ tiếng mới, sau ra làm cái gì thì làm. Và trời chiều lòng người, tôi trở thành sinh viên ngoại ngữ.
Và năm đầu đại học này, tôi dành thời gian để làm những điều mà con nhỏ cấp 3 kia từng nghĩ, tôi lân lê hết cái này đến cái khác, tất cả những điều mà tôi thích và nghĩ về trước đó, tôi thử cho bằng hết, gần như cả kì đầu tiên của năm nhất, tôi không học hành gì nhiều, mà dành nhiều thời gian để viết lách, học thiết kế và đi du lịch một mình. Và tôi nhận ra một điều là, tôi méo thích thú gì cái ngành mà tôi đang học cả, nói chính xác là cái thứ tiếng mà tôi chọn: "Con chim quay qua". Và tôi bắt đầu ngồi xuống để nhìn nhận về cuộc đời của mình, ủa, tại sao tôi lại đang ngồi ở đây ta?
Tôi không hẳn là thích thú với nước Nhật, cũng không có niềm đam mê chi với Manga hay anime, hay ngành công nghiệp 69, cho đi Nhật chơi thì thích, nhưng rồi sau này mình sẽ làm gì vậy? 4 năm học một thứ ngôn ngữ mới không phải là quá khó khăn, nhưng rồi thì sao nữa?
Mình sẽ trở thành một giáo viên dạy tiếng nhật đủ các trình "nờ", hay trở thành một phiên dịch viên ngồi 8 tiếng một ngày dịch hợp đồng rồi các văn bản abc xề kiến thức, nghĩ đi nghĩ lại, thì có lẽ tôi thấy mình hợp với công việc đi dịch phim con heo, vì có thể phần nào đó, dùng vốn ngôn ngữ tu luyện 18 năm của mình để khiến cho mấy bộ phim đó giàu tính nhân văn hơn chăng?
Lúc ấy tôi mới biết rằng, cái lựa chọn của mình là không sai, nhưng nó cũng không đúng với mình cho lắm. Hẳn là đến đây các ông sẽ nghĩ, thì cứ học hết 4 năm đi, ra trường kiếm tiền mà nuôi đam mê, chứ theo đam mê bây giờ để mà ăn cám hay gì. Ơ, nhưng tôi vẫn đang học những thứ này chỉ vì suy nghĩ sau này ra sẽ có tiền hay sao, vậy tại sao tôi không được phép theo cái mình muốn, vật lộn với nó, phát triển nó, và kiếm tiền từ nó, mà phải đợi đến 4 năm nữa, khi mà tôi đã có một tương lai người ta gọi là có thể kiếm ra được tiền, rồi đi làm, rồi mới theo đuổi đam mê. Canh ngon phải húp nóng, và tôi thích là tôi chỉ muốn lao đầu vào để làm, thế thôi. Cuộc sống ở Hà Nội đã dạy cho tôi một điều rằng, nếu tôi dành ra 5,6 năm tuổi trẻ của mình để kiếm tiền, tức là sau quãng đó tôi đã gần 25, thì việc có một công việc với thu nhập ổn định, mua được cái xe máy chạy xình xịch, tiêu pha không cần quá tiết kiệm lắm, có tiền lên đồ ra phố, có một bộ skin care đủ dùng và có một anh người yêu cũng đủ dùng nữa thì tuyệt gấp 100 lần việc chạy theo thằng đam mê.
Tóm lại thì tôi không muốn để đam mê của mình bị những sóng gió của cuộc đời vùi dập, khi tôi 25, và tôi sống đúng với bản tính nữ của mình, thì lúc ấy việc duy nhất mà tôi nghĩ đến là "chống lầy" mà thôi, ơi hỡi, và tôi sẽ lại có một mái ấm hạnh phúc, sống một cuộc đời bình yên ngồi nhà ôm chồng xem phim ăn bỏng, và thế là chúng ta đã mường tượng được rõ ràng về một tương lai phía trước rồi đó. Đam mê cũng tan theo hương bỏng thơm lừng mất rồi.
Sự thật thì con người tôi là kiểu, quá lười để có thể vừa đi làm hộc mặt, tối về theo đuổi đam mê, nên tôi đã chọn lấy một trong hai cái, thà tôi ôm lấy đam mê của mình, sống chết cùng với nó, nghèo đói hay ê chề vì nó đi chăng nữa, thì tôi vẫn còn ối thời gian phía trước để học cách trưởng thành. 19 tuổi và tôi tự chịu trách nhiệm với bản thân của mình, cho mình quãng thời gian đẹp nhất trong đời để nghĩ về những điều tươi đẹp nhất mà bản thân có thể làm. Học những thứ mình thích, làm ra những sản phẩm khiến bản thân vui sướng, và tích góp dần kinh nghiệm cũng như tiền bạc từ tình yêu ấy.
Và còn một điều nữa, ừ đúng cái điều mà các ông hay nghĩ đến rồi đấy, còn gia đình thì sao. Đó lại là một câu chuyện dài khác nữa, tôi mang hết cái đống lí luận đậm chất cá nhân và ích kỉ bên trên về thương thuyết với đấng sinh thành. Và câu nói duy nhất tôi nhận được là:
"Mày làm sao vậy con?"
Tôi ước các ông có thể nghe thấy câu nói ấy phát ra từ miệng của mẹ tôi, chao ôi bây giờ tôi vẫn có thể diễn tả lại được y nguyên cho các ông nhé, tôi không đùa đâu. Và những lời mẹ tôi nói vả vào mặt tôi lại không trượt phát nào.
Những điều mẹ tôi nói đúng, đâu có gì sai đâu, vào được trường tốt, phù hợp với sức học và hoàn cảnh kinh tế của gia đình, môi trường học tập trong lành không khói bụi, cứ học đi rồi ra trường có bằng thì không lo chết đói. Rồi ai sẽ đảm bảo rằng cái đam mê kia nó sẽ dẫn lối cho tôi, muốn thành nhà báo, biên tập viên hay biên kịch gì gì nghe nó hão huyền và xa vời quá sức. Đến lúc lại hối không kịp thì sao? Bla bla một tỉ thứ nữa kia, và đỉnh điểm là nó không còn là một trò đùa khi tôi và mẹ ai cũng bảo vệ quan điểm của mình. Cho đến lúc tôi thấy mẹ tôi bắt đầu lo lắng, bà cũng khóc nhiều nữa. Khoảng thời gian đó khủng hoảng với tôi thực sự, vì tôi chẳng còn biết là cái điều mình đang nghĩ có đúng hay không, nó có làm tổn thương những người mà tôi yêu quý hay không, đau đớn nhất là mất niềm tin vào bản thân mình các ông ạ, chẳng biết mình là ai, sẽ làm được cái thá gì, và có đủ dũng cảm để đương đầu với nó đến cùng hay không. Đợt đó đang có hot trend trầm cảm, nhưng mà tôi nói thật là tôi cũng gần trầm cảm luôn ấy, thật chứ không phải theo trend gì đâu.
Sau độ 2 tháng giằng co về tâm lí, trong thời gian ấy tôi cũng cố gắng học nhiều hơn để chứng tỏ với mẹ rằng tôi có một chút duyên kiếp với cái đam mê mà tôi đang theo đuổi, thì cuối cùng, mẹ tôi cũng xuống nước. Mẹ cho tôi 1 năm kiểu như gap year để thử sức, tôi cũng trình bày với mẹ nguyện vọng muốn thi vào một trường nghệ thuật và hứa nếu không đỗ thì chấp nhận quay trở lại trường để học. Mọi thứ dần êm xuôi hơn, hôm họp gia đình, tôi nói với cả nhà về ý định của mình, thực ra thì mọi người cũng biết hết cả rồi. Và sau những lời nói vừa cương quyết vừa lên gân lên cốt đầy ngây ngô của tôi thì mẹ tôi chỉ chốt lại với cả nhà một câu như thế này: "Mày còn trẻ, cả nhà cho cơ hội để thử, thành bại ra sao thì cũng tự chịu trách nhiệm, lớn rồi lúc đấy đừng quay lại trách mẹ trách cha không khuyên răn cấm cản"
Lúc ấy tôi vừa vui sướng, vừa thấy may mắn vì mình có được thứ mà nhiều người không có được, là sự ủng hộ động viên từ gia đình. Gia đình này cho tôi nhiều thứ quá, và món quà lớn nhất chính là sự tự do. Cũng coi như quá trình thuyết phục này có kết quả tốt đẹp, và từ đó thì tôi cũng rút ra được một kinh nghiệm là khi mình đã muốn một cái gì đó vô cùng và muốn thử sức, thì cách hay nhất vẫn là thẳng thắn nói chuyện chân thành với ba mẹ. Con dại cái mang, chẳng bố mẹ nào muốn thấy con mình vật vã vì bị ép uổng cả, đường cùng thì cố gắng thêm 200%, chứng tỏ từng chút từng chút cho bố mẹ thấy mình đang đi đúng đường. Đừng trách móc bố mẹ không hiểu mình, có trách chỉ trách bản thân không cho bố mẹ cơ hội để hiểu mình hơn mà thôi.
Đến tận giờ phút này, sau một thời gian dài tiếp tục theo đuổi những thứ mà mình thích, thì tôi cảm thấy phê pha tột cùng các ông ạ! Cảm giác mở mắt dậy đã sẵn sàng năng lượng để viết và sáng tạo, từng giây từng phút được sờ mó vào những địa hạt màu mỡ đầy màu sắc mà mình đam mê, kiếm ra được một chút tiền từ cái mình làm, dù có phải thức khuya hơn, ăn ít đi hay bớt chơi bời thì cũng thấy xứng đáng lắm. Và sau tất cả thì tôi không thấy hối hận về lựa chọn của mình, vì một năm học đại học này cho tôi thật nhiều bạn bè thương mến thương, những kỉ niệm đẹp đẽ và những con người truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều, nếu tôi không vào đại học, thì có lẽ đã không vỡ vạc và bước chân lên con đường mà mình đang đi bây giờ. Điều tuyệt vời nhất là khi đi trên con đường còn nhỏ hẹp còn mù mờ đích đến, vẫn thấy có gia đình đằng sau, thứ tha cho mọi lỗi lầm khờ dại, an ủi vỗ về những lúc yếu lòng, thỉnh thoảng mẹ còn lên blog đọc bài viết, bình luận nữa, rồi nhắn tin nhắc ngủ đủ giấc, ăn đủ bữa. Yêu quá là yêu luôn.
Tôi viết bài này không phải là để cổ vũ các ông bỏ học đại học vì bản thân tôi cũng chỉ là nhảy từ trường này sang trường khác, điều chỉnh hướng đi cho đúng mà thôi. Cái câu :"Hãy theo đuổi đam mê, thành công sẽ đuổi theo bạn" chỉ đúng khi mà các ông biết chính xác đam mê của mình là gì, và bản thân có thực sự phù hợp với đam mê đó hay không. Còn nếu chưa biết mình thích gì, thì cách duy nhất là xách mông lên, đi ra khỏi vòng an toàn và thử đi rồi biết. Chị Giang ơi của tôi đã từng nói một câu thế này:
Nếu mà bạn vẫn chưa tìm ra cái mình thích, thì có hai lí do, một là bạn sợ, hai là bạn lười"
Tự nhận là người trẻ, vậy thì ông và tôi có gì khác ngoài nhiệt huyết và thời gian, còn trẻ, thì sợ cái gì? Cái mà bản thân tôi sợ nhất, là tuổi trẻ của mình bị bỏ hoang ở một xó xỉnh nhạt nhẽo nào đó mà thôi.


Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

tuyenvirgo791
Gần 1 năm trước mình cũng bỏ đại học khi đang là sinh viên năm 4 . Học xây dựng nhưng lại cực kì thích thú với blockchain ,đầu tư bitcoin. Vì có thể là con trai nên mình dứt khoát , lì lợm hơn bạn chút và một mình bỏ tất cả rời Hải Phòng vào Sài Gòn mà không nói lời nào với bố mẹ . Cuộc sống giờ khá ổn , bố mẹ cũng chẳng mong gì nhiều ngoài động viên : " Cố gắng sống khỏe mạnh là tốt rồi , cứ theo đuổi điều con thích , mệt quá thì về với bố mẹ , bố mẹ chỉ cần con thôi " . Gia đình không bao giờ bỏ ta cả , còn ta hãy làm tốt điều mình thích cho đáng với những gì ta từ bỏ.
- Báo cáo

**Neil**
Nhưng mà như thế thì chỉ quanh quẩn được ở Việt Nam thôi, vì ít ra có bằng ĐH thì cuộc đời cũng sẽ thuận lợi hơn khi phải làm mấy công việc liên quan đến hành chính.
- Báo cáo

Nga Levi

Mình nghĩ không có gì gọi là "nếu làm thế... thì chỉ..." bạn à
Thật ra những cơ hội là do mình tạo ra mà thôi, và cơ hội không bao giờ có giới hạn nào cả

- Báo cáo

Im_Salz
Sao nếu thế lại chỉ quanh quẩn ở VN đc thôi bạn nhỉ, nghe hơi khó hiểu
- Báo cáo

Vu Thiên
Không phải ai cũng có nhiều dũng khí như anh ạ, em tin rằng anh đã không cảm thấy hối tiếc về quyết định của mình. Chúc anh luôn vững vàng và thành công ạ 

- Báo cáo

Phạm Thành Đô
Hi em, cảm ơn em đã chia sẻ câu chuyện của mình,
Thú thật, anh cảm thấy khá phấn khích với câu chuyện của em. Anh cũng bỏ Đại học được gần 1 năm rồi (anh học được 1 năm ở Ngoại thương) và đang tự học ở nhà. Hành trình của em hiện tại cũng song song với anh (và cũng giống như nhiều đứa đang 'bỏ học Đại học' khác), but động lực thì không giống. Anh xác định từ khi THPT sau khi học một năm ở Ngoại thương thì bảo lưu và apply học bổng (dự tính 21 sẽ đi, còn một năm nữa :))). Anh bảo lưu vì thấy bản thân không hợp với môi trường học ở Việt Nam. Anh có nhiều đặc điểm của mẫu người multipotentiality, và anh vẫn đang vật lộn với việc tìm kiếm đích đến của mình. Nhiều lúc cũng mệt mỏi với chính bản thân, sao không chọn con đường bằng phẳng hơn để đi nhỉ. Câu chuyện của em khiến anh nhớ lại lúc anh bắt đầu dấn thân, cảm thấy có chút phấn khích. Btw, chúc em chuyển ngành thành công nhé!
- Báo cáo

Vu Thiên
Em cảm ơn anh ạ. Một trong những điều mà e đặt ra trong một năm gap year này cũng là săn được một cái học bổng nho nhỏ dù ngắn tẹo thôi cũng được. Nhưng e cũng không nặng nề quá vì nghĩ mình cứ sống và làm những cái mình thích đã, gắng hết sức thì chắc chắn một lúc nào đó, dù sớm dù muộn cơ hội cũng đến với mình. Điều anh đang băn khoăn là những điều mà em luôn nghĩ đến trong ngày, cũng chông chênh, nhưng rồi lại hì hì bước tiếp, kệ, vì mình đã chọn rồi. Chúc anh sớm thành công với ước mơ của mình ạ, nếu lúc nào a vi vu trời tây thì hãy gửi cho em một pic làm kỉ niệm nha 

- Báo cáo

Phạm Thành Đô
Anh được một cái học bổng, kể ra cũng có chút thành tựu. But anh còn phải học dài dài :))
- Báo cáo

Phiêu Linh
Bello Bà! ( Gọi vậy cho gần gũi nhé)

Lúc tui đọc bài này của bà thật sự có vô vàn cảm xúc lẫn lộn. Có những điều bà nói, t như thấy mình ở trong đó vậy. Bài viết của bà tới vào thời điểm mà t cảm thấy khốn đốn với bản thân mình nhất, bế tắc nhất.
Cmt của t có hơi dài chút, hy vọng bà đọc hết, cảm ơn nhiều nha.
Cái thời gian mà lúc t điền nguyện vọng, t nghĩ đó là sai lầm của mình. Khi t chấp nhận nghe theo lời ba mẹ để chọn ngành mà ba mẹ t mong muốn. T không nói ba mẹ t sai, vì sự thật là họ có cái lý của họ, và t thấy cũng rất đúng nên mới chấp nhận ghi nguyện vọng đó vào. T phải đắn đo rất nhiều vào lúc đặt bút điền nguyện vọng, khi phải chọn lựa giữa việc theo đuổi đam mê đến cùng hay làm chọn bổn phận của người con. Có rất nhiều lý do khác như tiền học phí, công việc sau khi ra trường, mức lương,... rồi thấy ba mẹ buồn rầu, hay những trận cãi vã mà sau đó ai cũng mệt nhoài. Ba mẹ t bảo, theo nghệ thuật thì sao mà nuôi sống được bản thân, sau này ba mẹ không còn thì phải làm sao? Tất cả càng khiến t thêm mệt nhoài, và dần đi theo mong muốn của ba mẹ t. T cũng từng dành một năm để tìm hiểu đam mê của mình, để chắc chắn hơn cho việc theo đuổi nó. Nhưng rồi sao chứ? Đến phút cuối cùng thì lại chính tay mình gạch bỏ nó ra khỏi cuộc đời. T trách bản thân lắm bà ạ, vì t vẫn chưa đủ tin tưởng vào chính mình, vào đam mê đủ đến mức kiên trì theo đuổi nó, hay chí ít cũng chứng minh cho ba mẹ thấy được rằng tôi có thể tự nuôi sống mình nếu đi theo, có được sự tin tưởng của ba mẹ. Lúc nhận ra điều này thì đã muộn quá rồi. Và dù nói thể nào cũng không tránh khỏi sự thật rằng t đã bỏ rơi đam mê của mình.
Có câu nói rằng: " Đừng làm những gì mình thích, hãy thích những gì mình làm". Trong 1 năm này, t cố gắng thích nghi, cố gắng xoa diệu bản thân, tập thích một ngành mà mình chưa-từng-nghĩ-đến-một-lần-trong-đời. Và bà biết không, tôi chỉ biết sống qua ngày. Đi học, rồi về nhà. T chẳng còn muốn làm gì nhiều, chẳng còn sôi nổi, t chẳng muốn làm gì nữa hết. T vật vờ, t làm mọi thứ một cách hời hợt. Rồi t nghĩ đến chuyện giấu ba mẹ thi lại, nhưng t lại lo sợ, lại e ngại, r lại thôi. Dường như mọi dũng khí đều không còn. T quên ý nghĩa sống của mình là gì, không biết cố gắng cho điều gì. T không biết tương lai ra sao ngoài một màn sương mù mịt. Không biết ra trường r sẽ làm gì đây. Mỗi lần lướt fb,.. thấy bạn bè năm đó cùng thi chung ngành đang không ngừng cố gắng cho tương lai, cho những gì bọn nó chọn lựa. T lại chạnh lòng bạ ạ, vì t chẳng có điều gì để cố gắng cả. Rồi t lại ru hoài bạn thân rằng mọi chuyện sẽ không sao đâu, theo ngành này cũng có gì không tốt chứ, vân vân và mây mây.
Một năm qua đi, và tôi vẫn đang dậm chân một chỗ. Những thứ mà trước khi thi tốt nghiệp, về quảng đời sinh viên mà t vẽ ra, giờ cũng tan thành mây khói từ lúc nào không hay.
Cho tới khi t đọc bài của bà, thì mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn. T nhận ra mình không còn nhỏ bé gì nữa. Nên tập tự quyết định mọi chuyện và có một hướng đi cụ thể cho bản thân hơn. Và t cũng không muốn ở tuổi 25 mà mình quên mất đam mê của tuổi 19 là gì chút nào, nó làm tôi sợ thật sự. Sợ bản trở nên lu mờ trước những trách nhiệm và thực tế cuộc sống, trở nên khô khan và không biết mùi vị của ước mơ. Có rất nhiều điều qua đi mang lại nuối tiếc, nhưng cũng không thể hoài tiếc nuối. Và cũng không thể đứng nhìn người ta cố gắng mà mình chỉ biết tự trách bản thân phải không bà.
Cảm ơn bà vì cho t động lực giữa những ngày oi ả như v, nó giống như một cơn gió mát thổi tới và thấy lòng mình thanh thản hơn rất nhiều. Chí ít, bây giờ t cũng biết mình phải bắt đầu từ đâu rồi.
Thật sự, cảm ơn bà rất nhiều!

- Báo cáo

Vu Thiên
Chào bà hị hị, cmt cảm động nhất đây roài, bài viết chỉ là những suy nghĩ của tôi, cũng trong một ngày oi ả muốn trải lòng mà thôi hị hị, tôi vui lắm vì biết rằng nó giúp bà dù chỉ một chút ít thôi. Ai cũng phải cố gắng, tôi cũng phải cố và bà cũng thế. Chai zô mai lớp hị hị, chúc bà ngày càng tự tin và vững vàng hơn. Yêu thương 

- Báo cáo

Phiêu Linh
Cảm ơn bà rất nhiều !!
- Báo cáo

Lương Quang Hiếu
Phiêu Linh đọc đến đoạn ... chẳng còn muốn làm gì nhiều, chẳng còn sôi nổi, chẳng muốn làm gì nữa hết. vật vờ, làm mọi thứ một cách hời hợt ... mà t cảm thấy cay cay sống mũi quá . Đây chính xác là những gì t cũng đã trải qua 2 năm trước . Mất phương hướng và vô định vì không học đúng nguyện vọng của mình . Không ngờ mò vào page này lại gặp những người gặp tình huống giống mình đến thế . Cảm ơn chủ thớt đưa những người khốn khổ xích lại gần nhau. À nếu Linh có đọc cmt này thì cho mình xin đc add fr nhé : )
- Báo cáo

GowGow
Hellooooo, tui cũng hoang mang các thể loại con đường như bà năm ngoái, tui cũng không đủ dũng cảm tin tưởng vào bản thân, lo sợ học ra thì lại thất nghiệp thì sao, lại bỏ ngỏ cái ước mơ. Nhưng rồi thời gian nghỉ ôn thi lại cũng khiến tui thêm vững tin vào bản thân bà ạ, nhất định cố gắng thì sẽ làm được. Chúng ta không thể ngồi đây để bàn chuyện vài năm sau nữa, nhưng chúng ta có thể biến những ước mơ ấy thành hiện thực, mỗi ngày cảm thấy vui vẻ và hi vọng vào tương lai. Do what you love and love it more.
thươnggggg

- Báo cáo

Phiêu Linh
Tương lai không ai biết được trước được gì, nhưng tui nghĩ nếu như mình chuẩn bị tốt cho hiện tại vẫn sẽ yên tâm hơn phần nào. Cố lênnnnnnnnnnnn nàoooooo, Chaiyoo :))
- Báo cáo

Vu Thiên
CẬP NHẬT MỘT CHÚT VÌ HÔM NAY RẢNH QUÁ
Trời ơi lúc tôi viết cái bài này tôi cũng hưng phấn quá mà, nên tôi đâu có nghĩ là nó lại được quan tâm như vậy. Mong là mọi người vào đọc với một tinh thần ném đá và đi ra vẫn còn cầm nguyên hòn đá trên tay. Hiện giờ thì tôi đang theo học tại Sân khấu điện ảnh các ông ạ, và không phải khoe khoang nhưng mà đợt tuyển sinh vừa rồi tôi đỗ đầu chuyên ngành của mình, và đấy là lần đầu tiên mà mẹ tôi ôm tôi khóc, ngay cả lần tôi đỗ vào Ulis thì mẹ tôi cũng chỉ cười rồi bảo phấn đấu thôi, nhưng lần này thì mẹ tôi ôm tôi và khóc các ông ạ. Nói thật là cho đến giờ phút này, dù con đường phía trước nó còn mấp mô và tôi xác định bị đời vả nhiều nhiều, nhưng tôi thực sự thấy hạnh phúc và xứng đáng. Cảm ơn các ông vì những lời mời cafe, những cmt trải lòng, và cả những lời cảm ơn nữa. Tôi chỉ mong chúng ta sẽ cùng nhau chân cứng đá mềm đi qua những khó khăn của thời xanh chín này thôi.
Còn bây giờ thì TRỜI SÁNG RỒI TA NGỤ ĐI THÔI, (PR cho phim tí, vì phim rất hay ho nên các ông hãy ra rạp xem ngay đi nhé ahihihi)
- Báo cáo

Nguyễn Minh Ngọc
Em cũng mới vào năm nhất đại học nhưng cảm thấy chán nản và ngộp thở với tăt cả môn học mà em phải học như toán cao cấp, kinh tế vĩ mô,... em chưa bao giờ ghét việc học đến như vậy. Em thích sự sáng tạo, em thích tiếng trung, em thích nhiều thứ khác không liên quan đến ngành học của em. Em cũng rất thích khoa Nhiếp ảnh của SKĐA, nhưng việc thi lại đại học đối với em cũng là một thách thức nữa, em khá phân vân chị ạ. Còn tiếng trung, em rất muốn học nhưng không biêys học xong mình sẽ sử dụng nó với việc gì để kiếm ra tiền nữa
- Báo cáo

Vu Thiên
Tâm lí chung của nhiều người em ạ, nhưng mà không phải cứ ở trong môi trường sáng tạo là không bị ràng buộc những thứ kia đâu em. Ai đi học đại học cũng phải học những môn đó hết, chị không dám khuyên em gì vì chính chị cũng đang chênh vênh với quyết định của mình, chị chỉ nghĩ là trong tâm thế của em, đừng nghĩ nhiều quá, cứ bình thản lại và cố gắng nhiều hơn, phải đi đủ xa thì em mới biết bản thân mình có thực sự hợp hay không, giữa sự thích và đam mê thực sự là một khoảng cách xa đó em ạ! Chúc em thành công<3
- Báo cáo
Hiepp Dag
@Nguyễn Minh Ngọc e hiện tại cx đang ở trong tình cảnh như chị năm 2019 , sau 4 năm r cj có thể cho e một lời khuyên tốt nhất được không , e cám ơn ạ !
- Báo cáo

Miamia
hóa ra là người trong showbiz :v, xin info :v
- Báo cáo

Vu Thiên
Heelo mình nè, iam here 

- Báo cáo

Miamia
cho xin fb
- Báo cáo

Andy Luong

Với 1 người ở trên ghế học đường chắc cả đời như anh thì đọc bài này xong có chút *cảm xúc lẫn lộn*
Quan điểm của anh là không cổ vũ cho việc bỏ học, cái này phải nói đầu tiên.
Tuy nhiên, anh thích cái cách em nhìn nhận vấn đề ở thời điểm đó để đưa ra quyết định cho mình. Dù có thế nào, trải nghiệm vẫn quan trọng hơn kết quả, và nếu có thất bại đi chăng nữa khi quay lại với trường lớp em chắc sẽ không phải ngồi và tự hỏi "vì sao mình ở đây" lần thứ 2.
Nhưng lựa chọn của em sẽ rất khó khăn đấy cô bé. Good luck and enjoy the journey :)
- Báo cáo

Vu Thiên
Em cảm ơn lời động viên của anh ạ, khi cầm tờ quyết định bảo lưu trên tay em tự nói với mình rằng hãy làm cho thật đúng với bản thân để không phải cầm tờ giấy đó trên tay ở một thời điểm khác nữa. Chúc anh luôn thành công ạ 

- Báo cáo