Nhiều năm về trước, đứa bạn gợi ý tôi xem phim About Time. Tôi không hiểu sao nhiều người lại thích những tình tiết vừa nhàm chán, vừa phi thực tế của nó, mặc dù chính tôi đã xem đến hết phim. Mãi đến bây giờ tôi mới hiểu, bằng một cách nào đó, bộ phim đã chạm đến một loại khao khát của con người, bên cạnh những ý nghĩa nhân sinh khác – đó là quay ngược thời gian.
Điều đó sẽ xảy ra khi chú mèo máy Doreamon từ thế kỉ XXII thật sự tồn tại trên đời. Nhưng tiếc rằng đây là thế giới thật, không phải phim hoạt hình.
Hồi còn bé, tôi mong mình lớn thật nhanh để được làm những thứ chỉ người lớn mới được phép. Trước nhất là trốn ngủ trưa để đi chơi thỏa thích; hay la cà, thâu đêm suốt sáng mà không phải sợ mẹ khóa cửa, bỏ mình ngoài hiên.
Suốt thời học phổ thông, tôi đếm từng ngày được lên đại học. Tôi sẽ bay nhảy, rời khỏi vòng tay của cha mẹ, sự giám sát của thầy cô và chấm dứt lịch học thêm, phụ đạo dày kín mỗi ngày. Nhưng thỉnh thoảng ngồi nhìn những đứa cháu đi học về, trong bộ quần áo của bọn trẻ tiểu học, lòng tôi bồi hồi một chút. Tụi nó tan học, xách ba lô về rồi lại vứt ra một xó, chạy đi chơi bắn bi, lò cò, nhảy dây và vô số những trò con nít khác. Nhìn tụi nó, tôi thấy nhớ những ngày tuổi thơ dữ dội. Tôi thèm chơi đủ trò tuổi nhỏ và được cư xử như một đứa bé nghịch ngợm, quậy phá chứ không phải là “cháu ngoan Bác Hồ” như hồi ấy và lúc bấy giờ.
Rồi đến khi học đại học, tôi lên kế hoạch để ra trường đúng hạn và bắt đầu công việc từ năm thứ hai. Tôi muốn đi làm thật nhanh, thật nhanh. Tôi sẽ sống như những người trưởng thành, tự lập tài chính, phát triển công việc, sự nghiệp. Cảm giác thật tự do và tự hào. Thế mà có mấy lúc ở nhà trọ một mình, tôi cảm thấy buồn và thèm được về nhà. Suốt 18 năm ở cùng cha mẹ, tôi khao khát bứt ra khỏi cái mối ràng buộc đó. Nhưng đến khi rời xa họ, tôi cảm thấy thèm bên cạnh họ. Thời học phổ thông nghĩ lại mà thấy sướng, cứ đi học rồi về ăn, ngủ rồi học tiếp. Lên đại học, ngoài học thì còn học lại, học lại, rồi học lại. Đôi lúc phải canh cánh nghĩ xem sau này mình có thất nghiệp hay không, công việc của mình liệu có cần bằng COCC, tự lực cánh sinh có phải “bưng trà rót nước” như người ta hay đồn đại?
Bây giờ, tôi đã tốt nghiệp và đi làm, công việc yên ổn như thời thơ ấu và hồi sinh viên từng mơ ước. Nhưng trong giai đoạn mới của cuộc đời, thỉnh thoảng tôi lại lay hoay vì quá nhiều thứ còn thiếu sót. Nhưng quỹ thời gian hạn hẹp, công việc dày đặc, thời gian giải trí, học thêm quá ít ỏi khiến tôi chợt thèm quay lại thời sinh viên, thời phổ thông. Nếu được quay lại, tôi nhất định sẽ học thứ này, thứ kia, rèn luyện tất cả những thứ hay ho mà mình chưa biết, những thứ mà hiện tại dù muốn làm cũng không thể, vì quá bận rộn. Giá như thuở còn thảnh thơi, tôi nhận ra điều ấy thì chắc có lẽ giờ đây tôi đang đứng ở một vị trí khác. 
Giai đoạn tiền trưởng thành và trưởng thành thật khác. Nó không còn là những chộn rộn lúc tan trường, không phải là những lắng lo cho kì thi kết thúc học phần sắp tới, mà là những tâm tư và trăn trở sâu kín trong tiềm thức. Đây là hành trình đi tìm bản ngã của chính mình và khẳng định bản thân trong cuộc đời.
Chắc hẳn 10 năm, 20 năm nữa, tôi lại thèm quay lại thời mình còn trẻ như hiện tại, để được buồn, được lo, được chông chênh và trải qua hết mọi đặc sản của tuổi trẻ. Có lẽ vào cái thời điểm trong tương lai, tôi sẽ phải chăm lo và vun đắp thế hệ kế tiếp, rồi lại thèm quay lại lúc còn độc thân, tự do, bay nhảy của những năm về trước.
Nhưng nếu cánh cửa thời gian của Doreamon thật sự mở ra, liệu có ai muốn quay về và bắt đầu lại?
Chúng ta phải trải qua đớn đau, hạnh phúc, buồn bã, vui sướng, đau lòng, tủi cực,… của 10 năm, 20 năm, 40 năm mới là chúng ta của hôm nay. Ai sẽ đồng ý đánh đổi và trở về với một vạch xuất phát phát nào đó? 
Dù bạn đang ở tuổi ăn, tuổi học, tuổi dựng xây sự nghiệp, hay tuổi xế chiếu, khoảng thời gian đẹp nhất không phải là thuở ấu thơ, thời sinh viên hay tương lai nên thơ phía trước, mà đó là hiện tại. Chúng ta vốn không thể quay ngược thời gian và sống lại những khoảnh khắc cũ giống như phim About Time, cũng không thể vượt nhanh đến tương lai. Chúng ta chỉ có thể sống trọn vẹn từng giây, từng phút ở hiện tại. Có như thế thì dù ở giai đoạn nào, đó ắt hẳn không phải là độ tuổi của những tiếc nuối.
Thực chất thì không ai trong chúng ta biết được mình sẽ sống bao nhiêu năm. Cũng như lúc tôi vừa xâu lại chiếc vòng đá phong thủy rồi tự hỏi, liệu cuộc đời mình có trải qua đủ vòng luân hồi: sinh – lão – bệnh – tử hay chỉ kết thúc ở 3 giai đoạn, thậm chí là 2 không?
Tất cả vẫn đang ở thì tương lai. Thứ mãi mãi là thời gian, thứ hữu hạn cũng là thời gian. Hiện tại rồi sẽ thành quá khứ, tương lai cũng đến lúc là hiện tại. Sống ý nghĩa cho hiện tại chính là đầu tư cho tương lai và khiến quá khứ thêm đáng tự hào.