Rời xa Hà Nội vào những ngày cuối năm 2021, mình thực sự háo hức khi được trở về nhà, gặp lại người thân vào những ngày cận Tết này luôn là những cảm giác tuyệt vời nhất. Nhưng cái Tết năm nay khác cái Tết các năm trước rất nhiều, khác vì dịch bệnh ngày càng phức tạp dẫn đến cách mọi người đón Tết cũng sẽ khác và với mình còn một thứ khác nữa: Mình đã 22 tuổi.
Sau cái Tết này mình sẽ chính thức ra trường, chỉ cần chờ bằng tốt nghiệp thôi. Và như bao người khác ở cái tuổi 22, mình sẽ phải bắt đầu tìm kiếm công việc và làm việc như một người trưởng thành. Nhiều nỗi lo khủng hoảng, chắc chắn rồi, mới ra trường thì trong tay có gì đâu, chỉ có một trái tim mỏng manh và một cái đầu non nớt thôi.
Mình đã rơi vào khủng hoảng tuổi 22 thật rồi !
Mình vừa nghỉ việc ở một công ty sản xuất gỗ, mình làm vị trí kinh doanh và kiêm cả marketing cho công ty luôn (vì công ty nhỏ mà bản thân mình cũng muốn làm thêm nhiều mảng để va vấp nhiều). Mình đã gửi gắm bản thân và cháy hết mình vì với mình còn trẻ và được làm những công việc như vậy khiến mình rất vui. Tuy nhiên, mình chỉ trụ được ở công ty đúng 3 tháng.
Công việc của mình là đi gặp mặt các khách hàng lâu năm, do chưa có kinh nghiệm nhiều nên nhiệm vụ của mình đơn giản là rót rượu mời khách hàng và giới thiệu những sản phẩm đơn giản của công ty cho khách hàng, nói chuyện thân mật với khách với mục đích xây dựng quan hệ tốt đẹp giữa công ty và khách hàng. Những công việc như đàm phán hợp đồng và kiểm tra các thông số về kỹ thuật các sản phẩm thì do giám đốc và trưởng phòng kinh doanh thực hiện.
Công việc diễn ra như vậy cho đến khi mình bị kiệt sức vì những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng do văn hóa kinh doanh ở Việt Nam thì luôn gắn liền với bàn nhậu. Mình đã phải uống nhiều rượu hơn, đi nhậu nhiều hơn, gặp mặt và đi nhậu nhiều tức là công ty mình đang có quan hệ với nhiều khách hàng. Điều đó là tốt với công ty nhưng với sức khỏe mình thì không tốt chút nào. Đỉnh điểm là mình bị ngộ độc rượu tận 2 lần, mình biết làm kinh doanh hay quan hệ khách hàng thì cũng phải cần kỹ năng uống rượu vì thế mà mình đã cố...
Mình đã cố gắng chịu đựng cho đến khi một lần công tác ở Hải Dương, đối tác đã tiếp đãi bọn mình bằng một bữa karaoke chui trong thời điểm dịch bệnh, mời cả gái ngành vào để phục vụ mọi người. Đó là một buổi tối thác loạn. Khi thoát ra khỏi nơi đó, mình được anh trưởng phòng lái xe về nhà trong tình trạng hai anh em đã say mèm, trên đường đi đã suýt gây tai nạn. Cuối cùng khi về đến nhà, mình đã khóc.
Những trải nghiệm đó thật sự khủng khiếp với một đứa sinh viên chuẩn bị ra trường như mình. Mình nghỉ việc, mình thất nghiệp và giờ khi viết những dòng này thì mình cũng đang sửa soạn CV, tìm công việc mới. Nhưng không hiểu sao mình vẫn buồn, tương lai mình sẽ ra sao, mình sẽ sống thế nào sau Tết,....
Những câu hỏi đó đã dày vò mình suốt những ngày qua....
Viết ra những dòng tâm sự này ở Spiderum với mình là cách giải tỏa cảm xúc tốt nhất... Tuổi 22 của mình, mọi thứ vẫn quá mới mẻ, mình sẽ lại tiếp tục đi và đi, đi tìm kiếm công việc, tìm kiếm trải nghiệm, tìm một cái gì đó để sống vì nó,...
Lưu bài viết ở đây để thời gian sau đọc lại. Cảm ơn mọi người đã đọc những tâm sự của mình, mình viết đôi khi không có dàn ý gì cả, đơn giản là dòng cảm xúc cứ tuôn ra thôi.
Cố gắng cho năm 2022 !