02:05 am, ngày 21 tháng 9 năm 2024, đã 2 tuần kể từ ngày đầu nhập học năm 3. Do ảnh hưởng của cơn bão vừa qua, trường mình phải dành 2 tuần cho sinh viên học onl để tu sửa. huhu thật sự quá muốn đi học lại, nhớ mùi bàn mùi ghế, nhớ thầy cô (mặc dù mới gặP lần đầu), nhớ các bạn và nhớ những vlog đi học của chúng tôi. Mặc dù lũ bạn có xàm chó vc nhưng tôi vẫn mún gặp bọn nó vờ lờ.
Thôi, chủ yếu là, lí do tôi không ngủ được hôm nay, là vì trong lòng có nhiều tâm sự, thật sự không biết nói với ai, cũng biết là không nên nói với ai. Nghe mờ ám nhỉ... Bao giờ mình mới đạt được những mong cầu viển vông của mình đây. Hằng ngày hằng ngày hằng ngày. Cảm thấy khó nói nhỉ, lí do xàm chó là có quá nhiều áp lực và những suy nghĩ mà biết không ai có thể thấu cảm à, nếu thế thì mình thương bạn mình quá :>>>
Mục đích tối quan trọng của mình là gì? Kiếm thật nhiều tiền? Đi thật nhiều nơi? Nhưng đến cuối, mình nghĩ, mình chỉ cần tìm tri kỉ thoi. Mình nghĩ vậy là đủ rồi, mong cầu chi xa nhỉ.
Tối nay, mình vừa đi đêm thiêng liêng với hiểu mai, bạn từ tấm bé của mình. Thật sự cảm thấy xúc động và thật biết ơn khi đang được sống ở một đất nước hoà bình. Cái giá của hoà bình, là chia ly tử biệt, là máu mồ hôi và nước mắt của thế hệ đi trước à? Tôi cũng không rõ, bản thân mong rằng sau này nếu có con, nhất định con mình sẽ được trải nghiệm thật nhiều, mở mang tầm mắt để biết còn thiếu còn cần còn phải biết ơn cái gì. Mình mong thật nhiều, hạnh phúc và tự do, mong được sống trọn vẹn trong những khoảnh khắc của sự bình yên. Bình yên có khó lắm không? Hỏi thật ấy, lâu rồi, mình có ngủ ngon không?Dính vào con quỷ tình yêu thì khó lắm cua ạ, khó lắm.
Sau đêm thiêng liêng, mình và mai đi ăn bánh flan. Rồi lại gặp họ.
maybe họ không biết họ đã may mắn thế nào khi mình quan tâm đến họ. Hành xử thật khó coi :>. Một con người thiếu kiên nhẫn như vậy, liệu có xứng với thời gian của ta không?
They remain oblivious to the extent of their fortune in having my attention and concern. When they entrusted me with their device, allowing me to peruse certain notes, the underlying intent was merely to demonstrate my care and deeper understanding of their character. They are not unaware of this fact. Yet, paradoxically, they interpret my actions as intrusive, despite my certainty that I would never engage in such behavior with individuals toward whom I feel indifferent. Even when they propose an idea and I reciprocate with an alternative or request their patience, they waver. One must question whether an individual so devoid of patience is truly worthy of my time and consideration.
Moreover, when I politely expressed concern about possibly inconveniencing them, they neither denied it nor reassured me, which is quite telling. Does this imply that despite their invitation for me to visit, my presence ultimately became a nuisance to them? How ironic. I even made an effort to surprise them, despite having the option of staying at Hiểu Mai’s place, which would have saved me the trouble of traveling back and forth. Nhưng ng ta đéo bất ngờ, hài ỉa. This individual’s behavior strikes me as absurdly inconsiderate and impatient—especially when I consider myself to be a person of considerable patience. Yet, they evoke in me a sense of exasperation, making me question whether they are, in fact, worthy of my time.
they just make me thốt lên: what the fuck is that? it not u have a low EQ anymore, you are simply consider urself above others.
Haizz