Nếu được lựa chọn giữa tự do và bình đẳng thì bạn sẽ lựa chọn điều gỉ? Tôi sẽ lựa chọn tự do thay vì bình đẳng.
Thứ nhất, con người sinh ra đã bất bình đẳng với những bộ gen khác biệt nhau. Có những người sinh ra đã có cơ thể khỏe mạnh và một bộ não tinh khôn. Họ ăn thì ít mà làm thì nhiều nên so với mọi người họ có khả năng tích lũy tài sản nhanh hơn. Cơ thể khỏe mạnh giúp họ sống lâu hơn và tốn ít chi phí cơ hội trong quá trình chữa bệnh. Não bộ thông minh cho phép họ giảm thời gian lao động để tạo ra một hàng hóa. Không những thế họ còn có khả năng tận dũng sức lao động của người khác để làm lợi cho bản thân mình. Việc đưa ra những khuôn phép để ép những người khác biệt với người bình thường như chúng ta phải tuân thủ chính là sự bất bình đẳng và chuyên chế của số đông.
Thứ hai, việc hạn chế cơ hội phát triển của người giỏi nhất cũng hạn chế khả năng được hưởng lợi của người kém nhất. Những người chỉ trích sự bất bình đẳng của tự do thường cho rằng khoảng cách của giàu nghèo là quá lớn. Việc họ phản đối sự tự do là để giảm bớt khoảng cách giữa người giàu và người nghèo trong xã hội. Việc làm trên của họ vô hình chung đã kéo người giàu gần lại với người nghèo bằng một biện pháp tiêu cực. Thay vì để người có khả năng phát huy hết năng lực của mình thì họ chọn không cho ai đi quá giới hạn mà họ đặt ra. Chỉ vì với mong muốn khoảng cách không quá rộng. Tuy nhiên họ chưa nhìn nhận rằng trong quá trình người giàu trở lên giàu có hơn thì người nghèo cũng cải thiện cuộc sống của mình. Dù cho khoảng cách có gia tăng nhưng với người giàu thì gấp đôi tài sản không làm cho họ sung sướng hơn so với người nghèo. 1 tỷ đô của A gấp đôi sẽ có ý nghĩa ít hơn 1000 đô của B khi nhân đôi lên bởi lẽ giá trị cận biên của lợi ích sẽ giảm dần. Một người ăn chiếc bánh 4 sao Michellin thứ mười chưa chắc đã thấy hạnh phúc.
Thứ ba, lựa chọn bình đẳng làm triệt tiêu động lực vươn lên của cả người giàu lẫn người nghèo. Người giàu nếu biết rằng dù có cố gắng thế nào thì mình cũng vượt qua được cái biên giời mang tên bình đẳng thì sẽ không còn động lực để đổi mới bản thân. Người nghèo thì lại nghĩ ngược lại rằng mình không cần cố gắng cũng có người khác bảo đảm cho mình mức sống tối thiểu thì cần gì phải cố gắng nữa. Nghèo cũng có cái thú vui của nó là được chứng kiến những người sắp giàu thất bại và đổ máu. Để rồi sau đó tất cả đều vui vẻ chín bỏ làm mười và không ai chết vì đói cả.
Cuối cùng, tôi mong rằng bạn và tôi sẽ hướng đến xây dựng xã hội trọng nhân tài (meritocracy- trong tương lai). Cùng nhau giảm thiểu những hạn chế của sự bất bình đẳng về cơ hội luôn tồn tại ở đó. Ý thức rõ ràng về sự may mắn của bản thân khi được thượng đế trao tặng cho một cơ thể khỏe mạnh để từ đó không ngừng phấn đấu vươn lên trong cuộc sống nhưng không quên giúp đỡ những mảnh đời kém may mắn hơn mình.
Có người chọn Tự do, có người chọn Bình đẳng; vì đúng như bạn nói "con người sinh ra đã bất bình đẳng với những bộ gen khác biệt nhau" nên thường những người có ưu thế hơn mặt bằng chung sẽ thích được Tự do còn người bình thường (hơi kém hơn) thì sẽ thích Bình đẳng.
Không có cái nào tuyệt đối đúng vì bản chất xã hội loài người là đa nguyên. Vậy nên về chính trị thì sẽ hình thành 2 xu hướng: Xu hướng Tự do-Bảo thủ (cánh hữu, thiên về Tự do) và Xu hướng Cấp tiến (cánh tả, thiên về Bình đẳng), một cách tự nhiên thì 2 xu hướng này sẽ luân phiên nhau cầm quyền như ở Anh, Mỹ hoặc 1 xu hướng trội hẳn lên nhưng xu hướng kia vẫn được có tiếng nói như ở Nhật, Singapore...
Tôi đồng ý. Người chọn bình đẳng khôn ngoan thì thực chất là để kiềm chế tự do quá đà. Còn nếu muốn bình đẳng tuyệt đối như hệ tự tưởng Marxism bị dịch ra và áp dụng như trước sẽ dẫn đến hậu quả tất yếu là sự trì trệ của xã hội bạn ạ
Bình đẳng ở đây có thể bạn đang hiểu đúng về bản chất nhưng đang hiểu sai về cách tiếp cận. Bình đẳng nói chung là một sự cân bằng, nó không có nghĩa ép buộc gì cả, không có gì ép người giàu phải ăn ở kém sang như người nghèo, cũng không có gì ép người thông minh được hưởng thành quả ngang với người ngu dốt,... Để tôi lấy ví dụ thế này cho bạn dễ hình dung về bình đẳng. Một ông khách mặc suit đi giày bespoke của Italy, lái Rolls Royce, vào ăn tại một khách sạn 6 sao, và một ông khách khác mặc áo phông quần khaki bạc màu, đi giày da Phú Xuyên và cưỡi một con Dream Thái cũng đi vào khách sạn 6 sao đó, bạn nghĩ thái độ ngay từ nhân viên chào cửa cho đến lễ tân hay service sẽ như thế nào ? Nếu nói về sự tài năng vượt trội, thông minh xứng đáng được nhiều thành quả và vật chất hơn thì chuẩn không cần chỉnh, nhưng tại sao cách đối xử đơn giản giữa người với người và giữa một dịch vụ lại phải phân biệt các hạng người ra như vậy ? Đó là một thứ khó hiểu, và có phần khó chịu, tại sao lại thế, sẽ chẳng có câu trả lời thích đáng. Hay lấy thêm ví dụ về Bình Đẳng nữa cho bạn tỉnh ra một chút, đó là về thời kỳ nô lệ da màu. Người da màu bị người da trắng coi là mọi rợ, kém văn minh và là chủng tộc thấp hèn chỉ xứng đáng làm nô lệ. Ngay đến hiện tại sự phân biệt này vẫn có, người da trắng vẫn còn coi ng da đen là mọi rợ với từ xấu "nigga" và gọi ng Đông Á và Đông Nam Á bằng từ "gook" (khối Asean và cả Hàn Quốc, tạm gọi là bọn mắt híp da vàng mũi tẹt, cũng mang nghĩa xúc phạm từ thời đế quốc đi xâm lược). Tự do là điều quan trọng nhất với con người, nhưng sau đó là bình đẳng, bạn chỉ nghĩ hẹp hòi về bình đẳng chỉ là nghèo và giàu thì thật sai lầm, hãy tưởng tượng nếu không có bình đẳng, tương đương với không có luật pháp, thì chắc người giàu muốn làm gì cũng được, họ đè đầu cưỡi cổ người nghèo người kém thông minh,... Viễn cảnh đáng sợ, luật pháp sinh ra để duy trì một sự cân bằng, không phải để một gã nhà giàu đi cướp vợ người ta hay đi giết người và chẳng bị tội gì vì nó giàu, như vậy thì có mà loạn.