Truyện ngắn: Kiếm Yêu
Tên truyện: Kiếm yêu Thể loại: Kiếm hiệp, ngôn tình, cổ đại Tác giả: Wind Tình trạng: Hoàn --- Lông quạ đen vần vũ trong không...
Tên truyện: Kiếm yêu
Thể loại: Kiếm hiệp, ngôn tình, cổ đại
Tác giả: Wind
Tình trạng: Hoàn
---
Lông quạ đen vần vũ trong không khí.
Từng đám, từng đám lông rụng lả tả. Ấy là ác điểu chuyển mình cất cánh bay lên không trung. Mới đầu chỉ có vài con, sau đã kết thành một đàn nhung nhúc lượn quanh sa trường. Dưới chân Linh Hỏa Tháp, xác người bị róc thịt lia lịa.
Hạ Doanh dạo quanh bãi thành cổ một hồi, ánh mắt lanh lợi dò xét từng góc tường ô gạch, chăm chú tìm thảo dược trong đám rêu tua tủa. Bàn tay cô sờ lần một lúc, chẳng mấy chốc đã thấy lục đậu, bèn ngắt thả vào giỏ nan.
Lục đậu, nghệ vàng, rễ ngãi - mỗi thứ một ít, trộn cùng sáp ong đem đi tán nhỏ rồi vo viên. Thuốc uống vào trị nội thương rất công hiệu.
“Quác! Quác!”
Lũ quạ vội vàng bay lên khi thấy có người.
Phía bên kia tàn tích thành cổ là cả một bãi tử thi nằm la liệt. Chỉ trong một đêm, hàng chục xác chết xuất hiện rải rác trong đám cỏ, trên người toàn những vết chém chằng chịt, bốc mùi hôi thối. Ai cũng đều trong tư thế chỉ vừa mới xuất thủ, nét kinh sợ lộ rõ trên khuôn mặt, tựa hồ đã không kịp trở tay trong giao tranh.
Tính ra, đã được hai ngày kể từ khi tai ương xảy đến với họ.
***
“Đại thúc! Cháu về rồi đây.”
Từ trong căn nhà nhỏ trên sườn núi, hắc y khách nghe tiếng nữ tử bèn ngó đầu nhìn ra. Bàn tay người này đã rút sẵn kiếm để phòng bị, cặp mắt sắc lạnh nhìn quanh quất không thấy địch thủ, liền tra lại vào bao.
Xem chừng, Tống Nhan vừa ngủ dậy nhưng vẫn chưa định thần lại được. Đêm qua có mấy lần thức giấc, y giật thột đã toan kêu lên, nhưng thấy Hạ Doanh vùi đầu ngủ ngon lành trước mặt, lại thôi.
“Đại thúc đang khát nước kìa.” Nữ tử nhìn nhìn bờ môi khô nứt nẻ của y, lập tức nhăn mặt.
Tống Nhan như sực nhận ra, lại thuận miệng ho khù khụ, trong hơi thở nghe rõ tiếng cổ họng khản đặc như bị cào xé. Hạ Doanh chưa từng thấy ai như người này - thân thể đã suy kiệt, sức lực chẳng còn bao nhiêu song vẫn cứ ôm kiếm kè kè sát bên mình, ánh mắt đề phòng chẳng bao giờ ngừng lại, kể cả lúc ngả lưng.
Từ lúc thoát chết ở sa trường đến nay y lúc nào cũng vậy, có phải vì, trận giao đấu đã quá ác liệt chăng?
Nam nhân run run cầm bát toan mai thang sóng sánh khiến Hạ Doanh không khỏi chạnh lòng, đoạn, đưa tay giữ bát nước cho thật tĩnh, từ từ rót vào miệng y từng ngụm, từng ngụm một.
Vài ngày trước, khi người của Phùng viên ngoại lập mưu phục kích từ phía ngoài rừng, đốt lửa khói bay ngợp núi, lúc đó y vẫn còn khoẻ khoắn lắm, ấy vậy mà sau khi đánh nhau, gân cốt cứ rã rời cả ra, bao nhiêu công lực như biến đâu hết, để mà giờ bưng bát nước uống cũng không xong.
“Thật là…”
Đôi mắt y khẽ động đậy - dư ảnh của giấc chiêm bao vẫn đọng lại trong ánh mắt. Ở bên kia Ma Vực, bóng đêm trải rộng ngút ngát, tiếng thác gầm thét, những trận bão táp ào ào lại xoáy cuộn trong trí óc nam nhân, khiến gương mặt rất sắc lạnh mỗi khi nhìn chăm chăm vào đâu đó.
“Đại thúc lại nghĩ đến Liên nhi à?”
Y đặt bát xuống, quay ra nhìn Hạ Doanh, vẻ mặt ngạc nhiên thấy rõ.
“Sao tiểu cô nương biết người này?”
“À…” Thiếu nữ lại ngồi bệt xuống, ngắt lá thuốc xếp vào nồi đun. “Lúc gần sáng thấy đại thúc mê sảng, luôn miệng kêu ra cái tên này, nên biết.”
Hạ Doanh trông vô tư hồn nhiên khiến thần sắc đối nghịch của y càng đậm nét phong trần. Gương mặt ủ rũ dưới bóng tịch dương khẽ cúi xuống, hai mắt thâm quầng liếc nhìn cô.
“Từ giờ đừng gọi ta là “đại thúc” nữa nhé.” Tống Nhan vỗ vai bảo. “Ta chẳng đáng bằng bậc cha chú đâu mà…”. Rồi bỗng y giật mình, mới hỏi khẽ. “Thế, cha mẹ cô đâu?”
Nữ tử vẫn mải mê nhặt nhạnh, chẳng mảy may để ý đến ánh mắt ngỡ ngàng của người kia.
“Mẹ mất khi cháu vừa mới sinh, còn cha thì bỏ nhà đi biệt, mai danh ẩn tích mấy năm nay không quay về.” Cô thở dài. “Thấy bảo đi tìm báu vật gì đó, hình như là một tấm ngọc bài dùng để trị thương.”
“Kim bài miễn tử.” Miệng y lẩm bẩm, đôi mắt lại trở về khoảng không.
Mỗi năm, Dược Sư cốc chỉ phát ra có đúng một tấm ngọc bài, trên đề ba chữ “Hồi Thiên lệnh” đỏ rực, công dụng chữa trị mọi loại nội ngoại thương. Kẻ nào có nó trong tay sẽ chẳng sợ hòn tên mũi đạn, thỏa sức xông pha vào chốn hiểm nguy. Hiển nhiên, giá trị ngút trời của món đồ này cũng không phải bàn cãi.
Tống Nhan nghĩ bụng, nếu trong tay có một tấm thì chắc giờ này đang tung hoành ở Thất Bảo Sơn Nam, tha hồ trả đũa cho những kẻ đã cấu kết nhau bày mưu hãm hại y thành ra thế này. Trong tâm trí y hiện lên tất thảy những gương mặt tròn méo, từ trưởng tộc cho tới quân hầu, trước sau đều cùng một màu gian dối cả. Cứ nghĩ về lũ tiểu nhân ấy, giọng tự huyễn bên tai y lại văng vẳng cất lên, hùng hồn như tiếng lính hô trong huyện đường.
“Sát… sát… sát.”
Âm sắc dứt khoát từng nhịp, hòa cùng tiếng quạ lanh lảnh phía xa xăm.
…
Nhớ lại, mới hôm trước hắc y khách vẫn còn nằm bẹp ngoài sa trường, người run rẩy yếu ớt, hai con mắt bị hỏa mù bít lại đen kịt. Hạ Doanh phát hiện ra y trong lùm cỏ, ban đầu có chút hoảng sợ, nhưng rồi lại thấy người này khổ sở quá, nếu bỏ mặc tại đây thì ắt kết cục cũng sẽ giống những kẻ kia, nên mới quyết định cứu về.
Bộ dạng Tống Nhan lúc đó trông thật thê thảm: mặt mày lem luốc, đầu tóc rũ rượi, quần áo rách tan rách nát. Nhìn khắp người dính đầy máu tươi, cô cứ tưởng nam tử bị ngoại thương nặng lắm, phải đến khi thay phục trang ra mới biết, đó không phải là máu của y.
Một mình kiếm khách sống sót giữa đống tử thi mà thân thể vẫn còn nguyên vẹn, xem ra không phải hạng tầm thường.
Có lẽ vì ngày trước y đã từng ở những nơi hang hùm thổ quỷ - phiêu du khắp Ma Vực, đối đầu với toàn một đám thái nhân chỉ biết chém và giết, con người y được tôi luyện từng ngày nên dần rắn rỏi như bàn thạch. Những lần chạm trán với bọn man di cuồng dại, vong hồn âm binh hay yêu ma quỷ quái, tất thảy đều ám ảnh trí óc y. Nhưng sau tất cả, Tống Nhan vẫn chỉ sợ nhất là những kẻ dám bội bạc với đồng loại của mình.
Nam tử bôn ba chừng ấy năm, nhân tình thế thái đều đã chứng kiến đủ, ấy vậy mà vẫn để bị sảy chân chỉ vì lời hứa hẹn của một người.
“Liên nhi là ai vậy?” Hạ Doanh thấy y ngồi thu mình ủ rũ, mới khẽ hỏi.
Trời tối, hai người đốt lửa sưởi ngoài sân. Ánh lửa hắt hiu lúc mờ lúc nhạt. Đám quạ vẫn cứ kêu vang vọng khắp núi, khiến bóng tối phảng phất màu tang thương. Cảnh tượng đại ngàn xung quanh lại càng thêm hoang vu, heo hút.
“Đừng nhắc tới cái tên ấy nữa.” Nam nhân thở dài, đoạn, tiện tay ném một que củi vào lửa trong vô thức.
Trong mắt Tống Nhan hiện ra một cửa phủ với hai con sư tử đá uy nghiêm, trong phủ là sân sâu lầu cao, màn trướng đèn lồng giăng mắc. Hòn giả sơn đặt chính giữa như hấp thụ hết ánh sáng của đình viện, phản chiếu toàn bộ phong phạm đại hành gia. Y chợt nghĩ về dư ảnh đọng lại khi lần đầu được trông thấy tư gia nhà Phùng viên ngoại, vẫn nhớ từng cung bậc cảm xúc chứa chan trong tiếng gọi của mình.
“Liên nhi! Là ta đây.”
Nam nhân kêu toáng lên giữa đêm tĩnh mịch, tiếng chó sủa râm ran khắp các ngõ. Quản gia trong nhà nghe thấy động tĩnh, chưa kịp khoác áo đã phải lật đật chạy ra mở cổng xem có chuyện gì.
“Xin đại hiệp đừng lớn tiếng nữa.” Ông ta giơ đèn lồng soi tỏ gương mặt y, nói khẽ. “Có gì để sáng mai hẵng đến, chứ giờ lão gia đi ngủ rồi.”
Hắc y khách mới trở về từ Ma Vực gương mặt vẫn còn đượm âm ảnh, xem ra đã khiến người trong trấn phải dè chừng.
“Ta chỉ muốn tìm Tú Liên thôi.” Y đáp.
“Đại hiệp có quen biết với tiểu thư à?”
Bỗng nhiên Tống Nhan nhận ra có một điều gì đó khác thường lắm. Quản gia không biết y thì đã đành, nhưng rõ ràng người này đã không hề được báo trước. Rồi y thấy bức màn rủ nơi khuê phòng trên gác hắt sáng, in lên dáng hình nữ nhân cứ đứng mãi đó, chần chừ không muốn ra.
Tống Nhan đâu có biết, quãng thời gian y phụng mệnh triều đình tới trấn thủ vùng biên ải xa xôi, dân trong trấn đều nghĩ nam nhân sẽ bỏ mạng nơi biệt xứ, ai cũng thúc giục viên ngoại sớm quên chuyện hôn ước năm xưa. Bà mai hứa sẽ tìm một mối tốt cho tiểu thư Phùng gia, rồi thi thoảng lại đem chuyện thân phận ngày trước của y ra mà dè bỉu, bảo rằng Tống Nhan chỉ thuộc hạng võ bền chứ chẳng có thân thế gì nổi bật, lấy về rồi ắt làm dòng tộc hao tổn thanh danh. Lâu dần, nhà họ Phùng mới thay lòng đổi ý, bảo nhau rằng chắc y sẽ chẳng về đâu, hoặc có về thì sẽ dẫn theo người con gái khác, thiên hạ thiếu gì người xứng đôi mà phải đợi. Tú Liên nghe nhiều lời khuyên nhủ cũng ưng thuận, nghe lời cha mẹ kết thân với con nhà tri phủ trong vùng, hôn sự đã ấn định xong xuôi đâu vào đấy hết cả. Chuyện tình xưa nghĩa cũ, tựa hồ cũng chỉ là lời nói gió bay.
Nhưng người ta không lường trước được việc, khi gần đến ngày đại sự, nam tử năm xưa lại quay về.
“Tú Liên!” Tiếng gọi thất thanh của y chìm dần, chìm dần vào đêm trường tĩnh mịch.
Dân tình không khỏi ngạc nhiên khi chỉ sau một đêm, trước cửa phủ Phùng gia xuất hiện một hắc y đại hán cứ đứng mãi chẳng chịu đi, lại nhịn ăn nhịn uống suốt mấy ngày, quần áo mặt mũi đều nhuốm màu phong sương. Mới đầu họ còn đồn đoán người nhà họ Phùng gây thù chuốc oán với ai để mà sinh nông nỗi, về sau hỏi ra mới biết đó là Tống Nhan. Chuyện giữa y và tiểu thư đài các bị đem ra bàn tán, ai nấy nghe qua cũng không khỏi chạnh lòng.
***
“Liên nhi! Liên nhi!”
Tống Nhan giật mình thức giấc lúc nửa đêm, tim đập thình thịch, mồ hôi đầm đìa quanh trán.
Phía trên đầu, Hạ Doanh vẫn ngủ say, trước tiếng động chỉ hơi khẽ cựa mình, thần sắc hài hòa dễ chịu. Nam nhân thấy vậy cũng nhẹ lòng hẳn, đoạn, nhắm mắt để trấn tĩnh lại thần khí trong người.
Gió lạnh ào ạt thổi quanh sườn núi, du đẩy những phiến gỗ trong căn nhà kêu lập cập. Giữa đêm trường tối mịt, trong lòng y lại bồi hồi những cảm xúc khi xưa. Tú Liên dù chỉ còn là một cái tên, song y cũng chẳng thể nào quên được. Hồi còn ở Ma Vực, suốt bốn mùa sương giá đều phủ khắp, cái lạnh xâm lấn Tống Nhan dần vào xương tủy. Duy chỉ có trái tim y là được sưởi ấm, âu cũng là nhờ hình bóng của nàng.
Người đi Ma Vực hàng mấy năm trời không được thấy nữ nhân đâm ra sinh một thứ bệnh không lý giải nổi - giữa trời mưa tuyết, dù cắn răng chịu rét giỏi đến đâu nhưng nếu tâm hồn cằn cỗi, lâu dần tự khắc thân thể cứng lại như băng, tay chân chẳng thể cử động được nữa. Và người về từ Ma Vực cũng đều mắc một loại bệnh nan y, đó là để người ta lừa dối mà vẫn cam lòng chịu đựng, rắn rỏi đến mấy cũng chỉ làm hòn đá bên đường, để mặc cho thói đời chà đạp lên. Hiển nhiên, ai mắc bệnh hiểm nghèo thì ắt sẽ đoản mệnh, thế mà y vẫn sống được cho tới tận ngày hôm nay.
Thiết nghĩ, con người ai ai cũng đều giống như một mầm cây, dù nhỏ bé hèn mọn đến đâu thì vẫn luôn muốn vươn lên tìm hạnh phúc.
...
“Huynh trông khỏe hơn nhiều rồi đấy.”
Buổi sáng tinh mơ, Hạ Doanh mở mắt ra đã thấy hắc y khách đang mải mê luyện công ngoài trời. Nhìn nam tử đi đứng khoan thai, nét mặt tươi tỉnh, lại tự biết rót nước ra uống. cô mới lấy làm mừng rỡ lắm.
“Bài thuốc của tiểu cô nương quả là hiệu nghiệm thật.” Y thi triển vài chiêu thức trước mặt nữ tử. Lá khô xung quanh theo luồng dao động mà bay rộn lên, nhảy nhót dưới ánh dương quang phủ khắp.
Thân thể Tống Nhan lúc này nếu quy làm mười phần thì đã hoàn nguyên được tám. Nội lực chưa được mạnh song đường kiếm đã uốn lượn dẻo dai, có đoạn còn biến hóa, điểm xuyết những cung bậc khác lạ tiềm tàng, hẳn là tinh thần y đã lĩnh hội được khía cạnh mới mẻ khi đã qua cơn thập tử nhất sinh.
Đến ngày thứ ba, cơn mê man đã dứt.
Nam nhân như người già yếu được cải lão hoàn đồng. Tựa như:
Giao long về biển mặc nhiên vùng vẫy
Rồng ngự trong bùn thời cất cánh bay.
Nhớ lại, đêm qua Tống Nhan giật mình tỉnh giấc rồi trằn trọc không sao ngủ lại được, bèn đốt đèn ngồi dậy, áp lưng vào vách mà nghe tiếng gió cuồn cuộn bên tai. Bất giác, ánh mắt y hướng về phía nữ nhân đang ngủ, cứ nhìn mãi như vậy mà dần nguôi ngoai chuyện trong lòng.
Quả thực, Hạ Doanh tuổi chỉ mới độ hoa niên song lại lớn mật hơn người. Trước sa trường thây nằm la liệt, kiếm khách thì như người tẩu hỏa nhập ma, không hiểu sao hôm đó cô vẫn liều mình vào cứu Tống Nhan về, lại ở cạnh chăm nom hết sức tận tụy. Xem ra vẫn còn có người không muốn y chết, cũng vì lẽ này mà nam nhân đã tự nhủ phải cố sống cho trọn sinh kiếp, gắng quên hết những quá khứ tủi hờn trước đây.
“Cô đi đâu thế?”
Nữ tử đang đứng xem hắc y nhân múa kiếm, thần thái trong mắt ngây ngô, thấy người kia hỏi mình mới như sực tỉnh, liền cuống quýt cắp giỏ mà đi.
“À... ra suối giặt giũ đồ cho huynh.”
Bỗng nhiên Tống Nhan đỏ mặt, chợt giật mình khi ngẫm lại: lúc đại huyệt chưa được phong bế, gân cốt còn đang co cứng lại, cô còn thay cả quần áo y ra, rồi múc nước rửa trôi đất cát lấm lem trên người. Khi ấy tâm trí y vẫn chưa hoàn hồn lại được, đâm ra không để ý tới điều này.
“Nha đầu này thật là… không biết xấu hổ là gì sao?” Nam nhân cười trừ, đoạn buông kiếm nhìn theo dáng hình mảnh dẻ của Hạ Doanh khuất dần sau những rặng cây.
“Xem ra ngươi kiếm được người tâm phúc rồi đấy nhỉ.”
Một giọng nói vang lên phía sau lưng khiến Tống Nhan giật nảy mình. Gió rì rào cuốn lá dạt ra, phảng phất mùi nữ nhân thoang thoảng.
“Ngươi tới đây làm gì?” Y biết người vừa cất tiếng là ai, lập tức đối đáp thẳng thừng mà chẳng buồn ngoảnh lại.
Bãi đất trống giờ đây xuất hiện thêm một bạch y nữ tử khác. Người này khuôn mặt thanh mảnh, mắt phượng mày ngài, da trắng như tuyết, phong thái hết sức thanh lịch.
“Thăm ngươi.” Mỹ nhân nói, ngữ khí đã đượm vẻ nhu hòa.
“Thăm một kẻ cùng đường đến mức phải nương nhờ nữ nhân sao?” Tống Nhan cười nhạt.
Gió thổi tóc áo hai người bay lất phất. Tán cây xung quanh rì rào, ánh dương lấp ló sau rặng cây. Con ngươi bạch y nữ tử khẽ động đậy trước một hắc y nhân vẫn đứng yên lặng.
“Ta đã cảnh báo ngươi về cái gia tộc họ Phùng đó. Ấy thế mà đệ nhất Sơn Nam kiếm khách - Lưu Tống Nhan đây vẫn khờ khạo như ngày nào.”
Bất chợt lá khô rơi rụng dạt ra tứ bề, một luồng dao động nhanh như chớp vụt lia ngang trước mặt nữ nhân, trong thoáng chốc đã thấy ánh kim khí chói lòa phát ra từ lưỡi kiếm chĩa thẳng vào cổ, thớ thép sắc lạnh đã kề sát làn da trắng nõn tự bao giờ.
“Lúc đó… ta không tin ngươi được.” Đôi mắt sâu thẳm của Tống Nhan nhìn chăm chăm vào mỹ nữ, giọng nói đã có phần run run. “Ngay cả bây giờ và mãi mãi về sau, cũng sẽ vẫn vậy.”
Bạch y nữ tử vẫn khẳng khái nhìn y, dù hai mắt đã ngấn lệ.
“Ta đã từng lừa dối ngươi sao?”
“Ngươi…” Chợt cổ họng Tống Nhan nghẹn lại, đôi tay như chẳng còn sức lực nữa, hiển nhiên mũi kiếm cũng hạ dần khỏi cổ người kia. Y hít sâu, nhắm mắt lại rồi nói. “Ngươi vốn chỉ là một con cáo đội lốt người. Nguyên dạng này, nghiễm nhiên đã là sự dối gian lừa lọc. Hãy quay về Ma Vực đi, đừng có theo ta nữa.”
Trong trí óc Tống Nhan phảng phất một dư ảnh mờ nhạt, chỉ tựa một bông tuyết vương lại trên vai. Mùa đông ở Ma Vực như vô tận, kéo dài lê thê như cơn cuồng phát của đám phàm phu tục tử nơi đây. Ba bốn tên thái nhân xúm vào đánh đập một con cửu vĩ hồ, bắt nó hóa thành nữ nhân để mà cưỡng bức. Tống Nhan đứng ngoài chứng kiến thấy bất bình mới ngăn chúng lại, rồi đôi bên sinh sự đánh nhau, sau cùng y hạ sát cả lũ. Thả hồ ly ra rồi, kiếm khách cứ tưởng thế là xong, nào ngờ đâu kể từ khi ấy nó cứ đi theo y mãi, ngay cả khi rời Ma Vực cũng chẳng chịu buông tha.
“Nếu về Ma Vực thì ngươi hãy về cùng ta.” Nữ tử nói. “Ở đó ngươi nổi danh hiệp kiếm phong lưu khắp vùng, các lộ cao thủ đều muôn phần kính sợ. Tại cái đất này ngươi chỉ là cái gai trong mắt phàm nhân, đi đến đâu cũng dễ bề gây thù chuốc oán.”
Lưỡi kiếm một lần nữa đưa lên, thép lạnh lại áp sát làn da mỏng.
“Đi đi.”
Nữ nhân vẫn cương quyết, tựa hồ không biết sợ là gì.
“Ngươi nghĩ ta chịu để ngươi bị người ta lập mưu trừ khử nữa sao? Ngươi tưởng chỉ cần thoát chết một lần thì sẽ không còn dính líu đến lũ tiểu nhân ấy sao? Có biết thứ này là của ai không?” Từ trong túi áo nàng ta móc ra một chiếc xuyến vàng, hất tay tung về phía y.
Tống Nhan lập tức đón lấy, chau mày ngắm nghía một hồi, rồi đột nhiên như trong lòng nổi sóng, toàn thân run lên.
“Liên nhi.” Y khẽ nói, ánh mắt nhìn chăm chăm vào một chấm máu dính trên nó, đoạn, ngước lên bối rối. “Ngươi đã làm gì?”
“Người nhà Phùng gia ta giết sạch rồi.”
Thấy bạch y nữ tử thản nhiên đáp, y liền tròn mắt kinh hãi, tay siết chặt kiếm hơn.
“Tiểu quái hồ đồ!”
“Ngươi vẫn mãi là kẻ khờ khạo thôi.” Nữ nhân nói. “Trong lúc ngươi còn sống dở chết dở thì Phùng tộc đã bắt đầu sửa soạn để cử hành hôn lễ cho tiểu thư Tú Liên. Lão viên ngoại nghe tin toán sát thủ được cử đi không ai trở về, sợ hỏng chuyện đại sự mới tức tốc cho người truyền tin tới đế đô, thuê một đại cao thủ vang danh khắp xứ kinh kỳ. Có lẽ nội trong hôm nay hắn sẽ tới đây. Nếu không muốn đụng độ thì ngươi chỉ còn cách rời khỏi chốn này, đừng vương vấn thêm điều gì nữa.”
“Không…” Y im lặng một lát rồi bảo. “Cho dù ta có chết thì cứ mặc ta. Quay về Ma Vực đi, đừng đối tốt với ta nữa.”
“Tại sao?” Nữ tử gượng giọng buồn bã, giọt lệ đã trào ra song đôi mắt vẫn kiên định. “Tại sao ngươi không chấp nhận người có thành ý?”
Tống Nhan thấy vậy cũng có phần chạnh lòng, nhưng vẫn lấy làm cương quyết. “Ngươi không phải là người, ngươi chỉ là tiểu quái - một con cáo đã sống cả trăm năm. Người và yêu không thể chịu chung nghiệp kiếp luân hồi, dẫu có tu tâm ngộ đạo cũng chẳng bao giờ được quy y phật tổ. Ta còn ở đây vì phải trả ơn huệ cho người đã cứu mình. Cứ xem ta như kẻ đã chết, hãy về báo tin cho nhân sĩ ở Ma Vực biết Lưu Tống Nhan đã bỏ mạng rồi. Lời khẩn cầu này ta nhờ, coi như để đáp lại chuyện năm xưa giữa ta với ngươi.”
Tà áo trắng bay lất phất dưới ánh nắng. Dáng yêu kiều của nữ nhân tự khắc suy suyển, thân thể lùi ra xa khỏi mũi kiếm đang hướng tới mình, rồi người kia quay lưng về phía hắc y khách, lững thững bước đi khỏi. Dưới chân váy còn để lộ vài cái đuôi cáo trắng muốt, theo dáng bộ đung đưa sang hai bên.
“Còn nữa…” Tống Nhan chợt cất tiếng gọi, nữ nhân dừng lại, ngọn tóc vẫn bồng bềnh uốn lượn theo làn gió. “Dẫu sao thì cũng cảm ơn ngươi.” Y nói vọng tới.
Bạch y nữ tử lại tiếp tục cất bước, xa dần, xa dần, rồi khuất hẳn trước mắt y.
Tống Nhan thở dài sườn sượt, đoạn tra kiếm vào vỏ, nhưng rồi sực nhớ điều gì đó lại rút kiếm ra, bất giác khom mình thủ thế, cặp mắt sắc lạnh nhìn quanh quất đề phòng xung quanh. Tâm trạng y hiện giờ so với lúc mới bị đả thương cách đây mấy hôm, đều giống nhau như tạc.
Chưa biết chừng, giờ này tay cao thủ mà nữ nhân nhắc tới đang ở đây rồi cũng nên.
“Aaaa!!”
Tiếng kêu thất thanh vang vọng khắp núi, hòa lẫn với tiếng gió đưa đẩy ngọn cây xào xạc. Tống Nhan giật mình nhận ra là giọng của Hạ Doanh, trong thanh âm nghe rõ ra là đang sợ hãi, liền vội vàng chạy thẳng vào rừng. Trong trí óc y chỉ nghĩ đến cảnh tượng một tiểu cô nương đối diện với kẻ cuồng bạo, bao nhiêu ký ức về đám thái nhân ở Ma Vực lại hiện tới, càng khiến y nóng lòng hơn.
Chạy tới một khoảng đất rộng có dòng suối cắt qua, đúng như dự đoán, một kẻ bịt mặt như đang đứng đợi sẵn, một tay túm tóc Hạ Doanh, tay kia kề kiếm ngang yết hầu nữ tử, gương mặt làm ra vẻ đắc ý lắm.
“Chà chà.” Hắn nói. “Quả nhiên vị huynh đài không phải phàm nhân như họ nói, mới qua mấy hôm mà thể trạng đã bình phục tốt thế kia, nếu không uống thuốc tiên thì ắt cũng được đả thông kinh mạch. Xem ra, trận giao đấu giữa hai ta sẽ thêm phần thú vị đây.”
Hắn buông kiếm đẩy Hạ Doanh về phía y, khiến cô loạng choạng sà vào lòng nam tử, nước mắt đã giàn giụa tự bao giờ.
“Ngươi được cử đến để giết ta sao?” Tống Nhan nói. “Chuyện giữa ta và nhà họ Phùng xem như chấm dứt. Bọn họ chết cả rồi. Ta với ngươi lúc này chẳng còn gì để nói nữa.”
“Ồ không.” Thích khách vừa nói vừa cười cợt, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía y. “Xem ra huynh đài đây không biết danh tiếng ta rồi. Vàng bạc của người đem nhờ vả cũng chỉ để ta quăng cho kỹ nữ mà giải khuây khi buồn chán, chứ bình sinh kẻ sĩ này chẳng ham tài phú bao giờ. Ta chỉ cần có một đối thủ xứng tầm thôi. Bước ra đây và hai ta hãy cùng tỷ thí.”
“Không mắc nợ, không ân oán, việc gì ta phải làm vậy?” Tống Nhan trừng mắt hỏi.
“Chuẩn bị xuất thủ đi.”
Thấy người kia nhất quyết đòi đánh, hắc y nhân không còn lựa chọn nào khác, ngẫm nghĩ một lúc mới ghé sát tai Hạ Doanh nói rằng:
“Tiểu cô nương về nhà đi, ta sẽ phải đấu với hắn trận này.”
Nữ nhân đang gục đầu bất chợt nhìn lên, chạm phải ánh mắt sắc lạnh thì như không còn sợ nữa. Xem ra tình thế rất căng co - địch nhân kia lời lẽ khiêm nhường song ngữ điệu đằng đằng sát khí, lúc đầu còn nhún nhường kính nể, sau đã có thể nhảy bổ vào toan chém giết ngay.
“Rồi huynh sẽ lại trọng thương như trước mất.” Cô nghẹn ngào, mắt đỏ hoe trông lại.
“Ta lo liệu được.”
Rồi Tống Nhan đẩy nữ nhân về phía sau lưng mình, đoạn hiên ngang bước tới đứng trực diện với người kia, cơ hồ tư thế đã sẵn sàng hành động. Hạ Doanh có chút chần chừ, sau thấy y ngoảnh lại trừng mắt, mới lùi lại rồi chạy biến vào rừng.
Tiếng bước chân sột soạt trên nền cỏ. Y giật mình quay ra, thấy bóng đen lao thẳng tới, tung người bạt kiếm tạo thế chém như lôi đình. Nam nhân chỉ kịp giơ kiếm lên đỡ, trong sát na chợt bùng nổ cơn chấn động, lực lan tỏa dọc gân cốt khiến y phải lùi lại mấy bước, cơ hồ mất thăng bằng trước sức mạnh không tưởng.
Đòn tất sát vừa xong, có mấy ai trong võ lâm tiếp chiêu được.
“Thiên ngoại phi tiên?” Y tự vấn trong thoáng chốc, rồi đột ngột lại phải đưa kiếm chống đỡ đòn bồi liên tiếp của địch nhân. Kim khí va chạm phóng ra những tia lửa sáng chói, để rồi cuối cùng hai thanh kiếm ghì chặt lấy nhau, giữa hai người chỉ còn là sát khí cuồng liệt công kích qua đôi mắt.
Cao thủ dần đuối sức trước hắc y đại hán khỏe như hùm, vội chuyển thế bộ mà thoát khỏi thế ghim, lại khéo điểm mũi chân bật lùi lại để tránh thêm mấy đòn tuốt kiếm nữa. Hắn thầm nghĩ, đạo lực tay này không phải hạng vừa, lại thêm nhãn thần sắc lạnh tựa sói xám chực vồ lấy mới sửng sốt, bèn lợi dụng thân pháp xảo diệu mà vận công phản kích, lại lao tới tung kiếm kéo thành một dải ngân quang.
Tống Nhan thấy đòn hiểm ẩn chứa thế biến ảo, mới vội vàng né khỏi nhát chém chí mạng, trong nháy mắt đã liệng người chuyển thế, da thịt chỉ cách lưỡi kiếm một khoát ngón tay. Một lần nữa, chiêu thức tấn công như vũ bão của địch nhân bị hóa giải hoàn toàn.
“Khá lắm! Xem ra hai ta bất phân thắng bại.” Khóe miệng hắn nhoẻn một nụ cười kính nể, đoạn, tra kiếm vào bao rồi chắp tay bái phục. “Xin đa tạ cao nhân đã chấp thuận thách đấu, tại hạ chỉ muốn biết võ công của huynh đài cao cường đến đâu chứ thực bụng không có ý muốn lấy mạng làm gì. Thiên hạ nhân, thiên hạ tài, núi cao ắt phải có núi cao hơn. Chứng kiến kỹ nghệ của vị huynh đài đây, quả thực tại hạ mới biết mình còn yếu chỗ nào, xin cáo lui để về cố gắng tu luyện trau dồi thêm. Sau nếu có dịp tái ngộ, nhất định hai ta sẽ thử đọ sức một phen nữa xem sao.”
Tống Nhan biết ý cũng mỉm cười theo, trong lòng thấy nhẹ nhõm khôn cùng. Y không nghĩ ngợi thêm gì nữa, liền buông kiếm ngừng thủ thế, đoạn cúi đầu đáp lễ từ tốn.
Chỉ chờ có vậy, từ phía đằng xa địch nhân lại xuất thủ đột ngột nhanh như cắt, tung hỏa mù tạo một làn khói đen kịt. Tống Nhan chưa kịp định thần lại đã phải đối đầu với chùm ám khí phóng ra vun vút từ trong đám khói, bèn dùng bao kiếm đánh chặn đường bay. Hắn cũng nhất thời phi đến, xoay xoay đốc kiếm trong tay. Hắc y nhân đỡ được chưởng pháp, song không phản ứng kịp chiêu bồi, bị hắn điểm mấy địa huyệt trước ngực, lập tức toàn thân như co cứng lại mà buông kiếm ngã vật xuống, người run lên khe khẽ.
“Ha...ha...ha!” Địch nhân ngửa mặt lên trời bật cười khoái trá, bước tới gần nam tử nằm sấp trên nền cỏ, vừa thở hổn hển vừa nói. “Ngươi dễ để bị lừa đến thế sao? Xem chừng, số kiếp ngươi đã tận rồi. Cái danh vô địch thiên hạ của ta vẫn sẽ còn, sơn hà xã tắc mãi mãi phải kinh sợ khi nghe tiếng ta.”
“Loại tiểu nhân như ngươi…” Giọng y căm hận xen lẫn chút dè bỉu. “Nếu so với kẻ sĩ trong Ma Vực chỉ đáng bằng hạng nhãi nhép.”
“Câm mồm!” Hắc trợn mắt quát. “Cái vùng đất quỷ dị ấy đến người trần cũng phải hóa làm yêu ma, dù có mạnh đến đâu thì đến khi về cũng chẳng thể hòa hợp cùng nhân gian được nữa. Dẫu sao thì ta cũng đã hạ được ngươi, ta đã thắng, ta là bất bại!”
Hắn reo lên như hài tử, đoạn giơ kiếm lên chuẩn bị kết liễu Tống Nhan thì lập tức trợn mắt, kêu một tiếng “Hự!” rồi gục xuống. Từ phía sau lưng địch thủ, trước ánh mắt sững sờ của nam nhân, gương mặt thanh tú của bạch y nữ tử lại hiện diện. Trên tay nàng cầm một thanh kiếm còn vương máu, nhỏ giọt tong tỏng trên nền cỏ.
“Người trần hóa làm yêu ma thì chẳng lẽ yêu ma không được hóa làm người trần sao?”
Cô nhẹ nhàng bước tới, chống kiếm xuống mà gảy tiểu tử sang một bên.
“Tiểu Hồ…”
Chợt nữ tử đỏ bừng mặt, mắt mở to trông lại y, ngập ngừng nói:
“Ngươi… ngươi vẫn nhớ tên ta sao?”
Tống Nhan thấy dáng hình nữ tử ngồi xuống, thần sắc lộ vẻ nhu hòa khôn tả, lại thoang thoảng mùi thơm trong gió, trong lòng bỗng thấy xao xuyến lạ thường.
“Giải thuật cho ta đi…” Y nói trong cơn cảm khái.
Cô đưa tay lại gần thân thể hắc y khách đang bất động, nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì đó bèn vội rụt tay lại, làn môi mỏng run run khẽ thủ thỉ vào tai y.
“Nếu ta cứu ngươi, hứa rằng sẽ phải về Ma Vực với ta nhé.”
Tống Nhan thấy thành ý trong đôi mắt Tiểu Hồ, lại nhìn tịch dương đang dần phủ bóng, bất giác nổi da gà khắp mình mẩy. Những chiếc lá rụng bay lả lướt xung quanh, vương vấn lại trên lông đuôi cáo tuyết.
“Được.” Y nhắm mắt, thở một tiếng nề hà mệt nhọc, chẳng mảy may để ý đến niềm hoan hỉ chứa chan trong ánh nhìn của người kia.
“Ta tin ngươi sẽ không nuốt lời.” Tiểu Hồ nói. “Nước trong vốn không có cá, nhưng ngươi biết không, ta đi theo ngươi, hết lòng vì ngươi cũng vì cái phẩm chất này. Giờ đây vạn sự đã yên ổn rồi, thời khắc thích hợp để ngươi quay về cái nơi mà linh hồn mình đã gửi gắm.”
Bàn tay nữ tử đặt lên ngực Tống Nhan, thoáng cảm nhận hơi ấm đang lan tỏa, rồi từ từ giải từng địa huyệt cho y.
(Hết)


Sáng tác
/sang-tac
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất