Trường F, 3.87, 0 và 1 - Bằng xuất sắc thì làm gì?
Well, lại đem trường F đi giật tít :D Sinh viên F lại được phen dậy sóng. Một bạn *giấu tên* trong một group *giấu tên* nào đó đăng...
Well, lại đem trường F đi giật tít :D
Sinh viên F lại được phen dậy sóng. Một bạn *giấu tên* trong một group *giấu tên* nào đó đăng đàn, đại khái "Lương khởi điểm của sinh viên trường F là bao nhiêu?", kèm theo hình minh họa là logo trường đỏ chót.
1 năm sau khi tốt nghiệp, mình vẫn follow các page của trường, có nhiều ý kiến dữ dội "ĐỪNG LẤY TRƯỜNG F RA LÀM MỒI CÂU DƯ LUẬN NỮA?!".
"Sinh viên trường F ra trường lương nghìn đô" - chẳng nhớ cái định vị này ông nào chằng vào cổ trường F. Thực tế cũng nhiều người nghìn đô đấy, nhưng không phải mình :D
Trường F không phải toàn siêu nhân đâu (dù cũng nhiều siêu phẩm lắm). Nếu bạn muốn nghe chuyện về một đứa nerdy vô danh và những con số sau 4 năm học trường F của nó, scroll xuống tiếp nhé!
1. 3.87
Đấy là số GPA của mình. Đủ để mình là á khoa đầu ra của khoa **** và nhận tấm bằng xuất sắc (xem đúng 1 lần lúc nhận, 1 lần lúc đi công chứng rồi đem về cho mẹ cất tủ). Mình không muốn nói là điểm số vô dụng, mình chỉ muốn nói: nó không vui như mình nghĩ.
4 năm trước, vào ngày đầu tiên học Sinh hoạt công dân, mình đã hạ quyết tâm sẽ lấy bằng được bằng xuất sắc của trường F. Mình tưởng tượng ngày nhận bằng mình sẽ hãnh diện lắm, gia đình mình sẽ tự hào lắm. Nhưng không, mình có đúng 30s trên sân khấu nhận bằng giả (bằng thật được trao sau), chỉ kịp nghĩ cười thế nào vào ảnh cho tươi thì đã phải...đi xuống. Chắc là bố mẹ mình cũng vui đấy, nhưng mình thì bình thường. Mình không giải thích nổi tại sao mình dửng dưng với nỗ lực suốt 4 năm như vậy cho đến một buổi tối xem tới cảnh này của Soul.
I heard this story about a fish.He swims up to an older fish and says, “I’m trying to find this thing they call ‘the ocean.'”“The ocean? the older fish says, “That’s what you’re in right now.”“This?” says the young fish. “This is water. What I want is the ocean!”- Soul -
3.87 không phải một khoảnh khắc, nó là một quá trình. Mình đã "hãnh diện" trong từng điểm số nhỏ xíu mình tích lũy, từng 0.01 quyết định mình có nhận được học bổng hay không, từng đêm ôn thi đến ngủ gà ngủ gật, từng buổi trưa nóng rẫy lang thang trong trường đợi đến ca 3. Với mình, GPA không phải huân chương danh dự, nó chỉ là một con số mà có thể sau này sếp mình còn chả quan tâm - "làm được việc là được". Nhưng nếu hình ảnh được tạo thành từ các pixel, mình biết ơn các pixel đã tạo nên số 3.87. Mình biết ơn mình của ngày đó đã cố gắng hết sức, để "đằng nào cũng học thì thôi đem về cái bằng đẹp xíu". Mình biết ơn bạn crush hồi đó đã phũ mình, để mình ghim mãi bài học "Có nhiều thứ cố gắng thế nào cũng không được, nên cái gì cố mà được thì mình sẽ cố!". Trường F dạy mình nhiều thứ trong 4 năm, trong đó nhiều nhất là sự kiên nhẫn (và vượt khó).
2. 0
Là mình lúc vừa tốt nghiệp. Nói công bằng một chút thì chắc mình là 0.00000x, tiệm cận số 0. Mình đã nghĩ mình là số 1 số 2 gì đó cho đến khi mình vào công ty và gặp toàn người giỏi. Mình khá chắc chị HRM không tuyển mình vào vì GPA, sếp mình còn đùa "Anh có 2.8". Mình chưa từng nghĩ mình tốt nghiệp bằng xuất sắc trường F, mình phải đạt con số này, con số kia. Trộm vía, mình cũng không bị quá ảnh hưởng bởi peer pressure (khi xung quanh người thì đậu MT, người thì làm MNC, người thì tự startup,...). Mình chấp nhận là con số 0 trong môi trường mới, sẵn sàng là một cốc nước rỗng để không ngừng tích lũy thêm vào. (Trong một bài giảng, anh Sói Ăn Chay bắt đầu bằng việc "mời" cả lớp đổ bớt nước khỏi cốc của mình). Mình vui vì càng ngày số pixel càng lớn, 3.87 cũng bắt đầu từ con số 0 tròn trĩnh mà?
3. 1
Là số năm mình chính thức bị đá vào thị trường lao động. Thỉnh thoảng có người lại hỏi "Bây giờ đang làm đâu rồi, lương tháng bao nhiêu?". "Nó học trường F thì lo gì, chắc kiếm được lắm". Thực tế là, 1 năm rồi, mình còn nghèo hơn lúc đi học :D Vì lúc đi học mình sống bằng tiền bố mẹ cho & được nhận học bổng, còn đi làm thì đủ thứ chi tiêu và thu nhập thì cũng chỉ đủ để không phải gặm lá cây.
Ngày xưa mình nghĩ, cố gắng học đi rồi sẽ giàu. Oops, "sẽ" nằm trong dòng thời gian nào thì chắc phải hỏi Doctor Strange. Vì không được quay ngược lại thời gian, nên mình sẽ không nói mấy câu kiểu "Nếu biết trước thế này hồi đi học mình sẽ....". Mình chỉ cố gắng ở hiện tại để tương lai tốt hơn thôi, ít nhất thì đó là thứ mình có thể thay đổi được.
Những năm lẫm chẫm bước trong trường đời, mình sẽ coi như đóng thêm một lần học phí. Thôi thì đã giật được bằng XS ở trường F, tự nhủ trường đời khó cũng có cửa ha :D
Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất