Xin chào em là một cô bé lớp 12
Bây giờ là ngày 5/3/2020 11:54PM.
Ôi không biết từ khi nào mà em lại khóc nhiều như thế nhỉ,em cứ khóc thôi,khóc khóc khóc và khóc.Em nằm trên giường,chùm trăn và khóc nức nở,đó là thói quen của em rồi.Khi nào em không ổn lắm,em khóc nhưng mà em chỉ khóc khi em ở 1 mình hoặc là không cho ai biết mà thôi.Mấy lần đang khóc dở,bố bước vào mở chìa khóa tủ lấy đồ đi làm,mặt thì đầm đìa nước mắt,nước dãi nước mũi tòe loe,bố trêu 1 câu mà phải hắng giọng để nói thật bình thường thậm chí còn đùa lại cơ.Khi bố đi,cánh cửa đóng sập lại,cũng là một màu đen tối bao trùm quay trở lại.Em vừa phát hiện ra 1 chỗ còn thích hơn trong chăn,là tủ quần áo đó.Chui vào để khóc rồi nghĩ về tất cả mọi chuyện,chả hiểu sao cảm giác đó nó lại thích hơn là ở chăn,mỗi tội lạnh.
Em sợ đau nữa,em cứa mấy cái vào tay thôi đã thấy đau rồi,đau chết đi được,cứa vào động mạch chủ chắc em đau quá nên chưa dám lắm,chỉ dám nghĩ treo cổ cho đỡ đau,lúc nào đang ngồi học cũng tưởng tượng lúc mình treo cổ rồi ngất lịm dần và thế là tèo.Đỡ bẩn,đỡ mệt mà còn không đau.
À em sắp thi đại học mà em cứ như này em thấy mình không ổn lắm nên viết lên đây.Ngồi học mà nước mắt chảy mặn tè cả mồm sao mà học cho vào hết được,thấy trong lòng cứ nặng trĩu á.Dường như em mở mắt ra em cũng khóc này,em đi ngủ cũng khóc này,học bài khóc này,đến lớp khóc này,tắm khóc này,ăn khóc này blobla(Đang có dịch corona nên đeo khẩu trang khóc không ai biết haha trước giờ chỉ có giờ về ra nhà xe lấy xe mới đeo khẩu trang nên mới khóc được).
Nhà em nghèo,có 4 người.Bố em tính gia trưởng,cọc cằn và hay văng tục chửi bậy,không được anh em ruột yêu quý lắm.Mẹ em thì là ngừoi chịu đựng giỏi nhưng cũng nóng tính lắm,bị họ hàng bên nội khinh vì không giàu không nhiều của như họ,bị bà ngoại ghét còn anh em là niềm hi vọng của gia đình(lúc trước),học giỏi lắm.Ngược về trí nhớ của em những ngày nhỏ thì em nhớ 2 anh em hay đánh nhau nhưng mà anh thương em lắm,gia đình em ai cũng thương em hết nhưng có điều là đều cộc cằn và hay đánh,mắng em thôi làm em tổn thương ghê á.Hồi nhỏ thì anh em lia thìa sắt vào mặt em,ném gáy sách vào mặt em đỏ lừ và em văng tục khi mới học lớp 2(Em vẫn ngoan lắm nha đến lớp 7 em mới chửi bậy ghê).Học lớp 2,xóm mất điện,em tung tăng sang hàng xóm chơi,bố bảo em về nhưng em quên đèn pin,bố bảo em quay lại lấy,em quay lại nhưng bác hàng xóm bảo em ở lại vì bác mượn đèn tắm,bố tưởng em mải chơi không về,bố cầm dậy điện quật vào mặt vào người em lằn hết mặt hết người.Anh em bảo bố em sai,bố em im lặng nhăn mặt không nói gì.Bố em còn bảo làm *** gì có chuyện bố đi xin lỗi con.Em  không nhớ hết nhưng mà em kể ra 1 số kí ức mà em còn nhớ.Lúc học lớp 1 có mấy người chỉ vào mặt em:"Eo ôi  con này xấu thế".Hồi lớp 4 cô giáo em bảo với em là cô chỉ muốn băm vằm,xé xác em ra thành trăm mảnh.Hồi lớp 5 em bị u não,em đau đầu,em cũng lười học vì mệt,mấy cô bên nội của em bảo em toàn giả vờ để nghỉ học,cô giáo em so sánh em với 1 bạn bị bệnh xương và dạ dày bẩm sinh,nói em không có tinh thần học tập,em buồn lắm á dù cô có bảo các bạn giúp đỡ em.Lớp 5 em thích ăn thịt rán,thấy bố rán thịt mà chưa chín,vặn to lửa lên,bật máy tính chơi Angry Birds.Bố ra thấy thịt cháy bố văng tục,bố lấy dậy điện đánh lằn người,rút mạng ra.Em ngồi chơi tiếp,bố lại ra đạp em ngã lăn quay như heo con.Lớp 5,em bị đánh 1 trận thập tử nhất sinh,em chả nhớ lí do vì sao nữa nhưng ở trong nhật kí của em có ghi lại những từ ngữ hận bố vô cùng,nguyền rủa bố 1 cách đáng sợ.Bây giờ em nhìn lại,em thấy hối hận vì đã như vậy.Lên cấp 2 em muốn các bạn chơi với mình,em trộm tiền của mẹ bao các bạn đi ăn,hứa cho tiền các bạn.Em không còn tiền để cho,các bạn chặn đường,lên nhà em hỏi bố em xem em có nhà không,đe dọa em.Các bạn bảo em là con u não,não mày bị thối rồi,con u não kìa.Đấy là các bạn nữ,các bạn nam thì đánh em,em bị chuyển chỗ lên 1 bạn tên là H,bạn bắt em ngủ,em ngủ thì bạn bắt em thức,bạn bắt em quay sang bên này,bên kia,bạn tìm chổi để đánh em,bạn đập chổi vào em túi bụi.Các bạn úp thùng rác lên đầu em,cái quai thùng rác n rơi xuống em không gỡ ra được,các bạn nam cười ồ lên xung quanh bảo em đang đội mũ bảo hiểm.Cuối cấp 2,em mải chơi,bố đánh em nhưng lần đầu tiên em thấy bố dùng hết sức để đánh và bố cứ hừ hừ(hình như tức lắm).Em nhận ra em cần thay đổi nhưng em trượt chuyên,em thiếu 1 điểm.Em phải trở về ngôi trường có 1 người họ hàng làm giáo viên ở đó,nghĩ lại mà thấy hãi nhưng em cảm thấy nếu em không trượt mà học trên chuyên,em sẽ mặc cảm vì hoàn cảnh mất,may mắn thật!
Năm em lên lớp 11,em được 6 điểm môn văn,em thấy mẹ có vẻ thất vọng,em đi qua chợ thấy bố và mẹ đang lụi hụi dọn hàng,em bắt đầu khóc,em thấy mình vô dụng,em không ăn không ngủ 3 ngày.Mẹ em cầu xin gvcn hãy giúp em nói ra tại sao em lại trở nên như vậy,bố em bắt mẹ đưa em vào viện tâm thần.Cô chủ nhiệm đến gặp em,muốn em nói ra,em không ra,cô bảo các bạn nam kéo em đi,các bạn trong lớp cười phá lên vì em bị lôi đi xềnh xệch,em không nói,cô bảo cô cho kẹo,em không nói,cô an ủi em,em không nói,cô làm mọi thứ,em không nói,cô bảo cô sẽ giúp em,em không nói,cô bảo buồn vì điểm thi à,em không nói,cô bảo em nói đi,em không nói,cô bảo em có nghe thấy cô đang nói không,em không nói,cô bảo em phải nói lí do đi,em không nói,cô đập cốc nước xuống mặt bàn văng tung tóe nước và tức giận bỏ đi,em khóc.Cô hay nói trước lớp là cô học một khóa học tâm lí ở dưới Hà Nội nhưng chắc cô quên cô có thể nắm bắt tâm lí người khác chỉ có điều cô không phải là người đó.Sang ngày thứ 3,mẹ em bóp cổ em,mắt mẹ em long sòng sọc,mẹ em nguyền rủa em,mẹ em bảo em làm mẹ khổ,em gào lên và nói rằng con không muốn như vậy đâu,mẹ biết gì chứ,mẹ ôm em khóc nhưng em vẫn không muốn ai biết vì em thương bố mẹ,vất vả đi làm mà mình được có 6 điểm.Cuối năm lớp 11 cô bảo cô đang điều tra xem có phải bị thằng nào bỏ nên mới thế không,em cười bảo không phải đâu cô.
Lên lớp 12,em có người yêu,em đã thành thật bản thân với cậu ấy,mỗi lần có gì đó cỏn con em thường cáu đến điên người và không kiểm soát nổi,em lăng mạ cậu ấy,em chửi rủa,mạt sát bằng những từ ngữ thậm tệ nhất.Cậu ấy vẫn ở bên cạnh em,em biết em làm cậu ấy buồn nên mỗi khi em cáu,em bảo cậu ấy đi đi và khóc vì em cảm thấy ức chế. Khi cơn giận qua đi,em luôn xin lỗi cậu ấy.Cậu ấy quả thực là một người tuyệt vời,cậu ấy kéo em lên từ vũng bùn nhầy nhụa của bản thân.Từ năm lớp 10 đến 12,em rất quý cô dạy Anh nhưng cô luôn ghét em,cô thương yêu các bạn,các bạn mắc lỗi cô bỏ qua,các bạn gỡ điểm cô cho gỡ.Nhiều người mắc lỗi cô ghi 1 mình em,em mắc lỗi cô mách gvcn,em xin gỡ điểm cô bảo em thì phải để cuối cùng,cô bảo em làm bài gỡ,em làm xong cô không gọi em.Cô hay bắt lỗi em,cô bảo rằng cô nói thật một điều em không xinh đẹp gì đâu mà tại sao em cứ...Cô nói đến đó là cô ngừng vì có bạn nào đó ngắt lời cô,bạn nam đó bảo em xấu *** ***.
Bố mẹ em hay cãi nhau vì tiền bạc,bố mẹ em hay chửi nhau,n,chửi rất bậy,rất tục,ngồi vào mâm cơm là như châm một quả pháo,ngày nào cũng chửi,thỉnh thoảng bố đánh mẹ em,hồi nhỏ bố bẻ tay mẹ em vì mẹ véo má em đau.Anh trai em đập vỡ cửa kính khi bị phản bội và mẹ bảo anh là đàn bà.Anh trai em không ăn,không ngủ,đi lang thang vào nhũng ngày nghỉ.Em nghĩ hình như anh giống em 1 phần nhưng em không muốn anh như thế.
Dù bố em đánh em rất nhiều,em không nhớ nổi,chỉ nhớ vài lần.Đánh thì nhiều hình thức lắm như tát(1 phát tát là môi chảy máu,tróc da môi),đấm,đạp,bóp cổ đến nghẹt thở thì bỏ ra,đấy em nhớ thế thôi chứ em không nhớ nổi thật.Mặc dù vậy nhưng bố rất thương em,cả mẹ và anh nữa,mọi người đầu tư cho em học hành,cho em niềng răng dù nhà không có tiền,hồi lớp 2 vì không có tiền mua sách nên em không dám đăng kí mua sách ở trường nên bố bảo em đăng kí đi,bố sẽ có tiền cho con học.Em thương bố mẹ lắm,bố mẹ em vất vả,ở trong khu nhà ổ chuột,bị chính họ hàng máu mủ ruột thịt khinh rẻ.Em cũng thương anh em nữa,anh em vì bất lực cuộc sống,làm mãi không ra tiền nên sinh ra chán nản.Hồi em học lớp 2 em đã khóc vì nhà mình nghèo,anh bảo em cố học đi,học là cách thoát nghèo.
Uớc mơ tương lai của em là làm nhà báo nhưng mọi người bảo em không có năng khiếu làm báo vì em ít nói,ngại giao tiếp,chỉ có điều em thích viết lách.Em gạt ước mơ của em qua,đăng kí một ngành khác trong hồ sơ.Uớc mơ của em là xây nhà cho mẹ,mua ô tô cho bố.Mấy lần bố lội nắng,mưa đèo em đi học,bố đi qua cửa hàng ô tô bảo em là sau này học rồi mua cho bố nhé.Em cũng muốn giúp anh trai của em nữa
Em không biết mình bị trầm cảm hay không nhưng em nghĩ là không,thỉnh thoảng đầu em nó bảo có nhưng đa số em gạt đi vì em nghĩ người bị trầm cảm không nhận ra được(hoặc do em thiếu kiến thức) vả lại em cũng làm gì đến nỗi bị trầm cảm.Chỉ là tác động nhỏ làm em khóc,em suy nghĩ còn lại thì em cư xử bình thường với mọi người.Em tìm đến 1 bác sĩ online,em kể hết ra nhưng mấy ngày sau người ta mới trả lời,em bảo em ổn rồi không sao đâu.Em nhận ra qua màn hình người ta không thể hiểu mình,không thể giúp mình nên tránh xa người ta ra là vừa.Nãy em nói ra với 1 người bạn thân của mình,trước khi nói em nghĩ lắm em nghĩ bạn ấy không hiểu được,không tin em như này.Đúng là bạn ấy không hiểu được vì em đã nói ra nên em hối hận quá

1h rồi,ngày mai em còn phải đi học,mọi người ngủ ngon nhé.Nói với mọi người thoải mái ghê nhưng chắc chả ai đọc bài này đâu.