Tốt nghiệp, thất nghiệp, burn out, đi làm, tiền
Ở đây chỉ nhận góp ý, không nhận chỉ trích ...
Ở đây chỉ nhận góp ý, không nhận chỉ trích
Bài viết này chỉ nhằm mục đích ghi lại tâm trí hỗn loạn của bản thân, khi mình chưa tìm được cái nhãn mới để gán vào. Vô định, lạc lối, sợ hãi, thiếu tiền, lười biếng,....nói chung là tùm lum.
Tốt nghiệp = Thất nghiệp
Vừa nhận bằng tốt nghiệp cũng là lúc xác nhận mình thất nghiệp.
Mình vừa tốt nghiệp đại học vào 1/11/2024, chuyên ngành du lịch và lữ hành. Ngành du lịch nói bèo thì cũng không bèo, nói cao thì cũng không cao, chỉ xét coi lĩnh vực mình làm là dạng nào inbound, oubound hay nội địa. Rồi phải xét xem mình làm vị trí nào sale, điều hành, hướng dẫn,.vv..mm. Với một đống vị trí thì mình, không thích cái nào hết.
Kể ra thì dài dòng.
Hồi mình học cấp ba mình học trường chuyên ở tỉnh mà học chuyên tin cơ. Nói học chuyên vậy thôi, chứ thi toán rớt, đậu tin nên học luôn. Mình thích học tự nhiên, nhưng không mặn mà gì với môn tin vì không giỏi đến mức thi hsg, nên học tập trung khối A để thi đại học. Học chuyên tin chứ chả biết gì môn tin là vậy á mn. Nên định hướng chắc học kinh tế, khổ nỗi học dốt nên sợ rớt đại học. Mà hồi đó hay đọc mấy cuốn sách du ký đồ đó, lúc đó là đã đọc spiderum rồi, chỉ là não chưa hoàn thiện, đọc bị bội thực chữ, chữ hiểu chữ không, hiểu lầm khái niệm. Nào là đại học không quan trọng, nào là bạn tài giỏi thì kệ bạn, nói chung là đọc tùm lum hết á. Haziii.
Rồi thì thích đi du lịch vi vu, vi vu. Cứ nghĩ thích đi du lịch nên chọn học ngành du lịch. May là học bạ cũng đẹp, xét tuyển vào một trường đại học ở Sài Gòn với chuyên ngành “mình thích”, mà còn không cần ôn thi nữa cơ chứ, cơ hội này đứa lười như mình sao mà bỏ qua được. Giải quyết vấn đề áp lực đại học lúc bấy giờ cơ mà.
Rồi thì trong 4 năm đi học đại học, cũng có đi đây đi đó, nhưng đi du lịch thì khác đi làm du lịch, lúc này mới thấy là mình không có hợp. Cũng có nhiều anh chị khuyên “chạy ngay đi”, nhưng giờ lỡ cũng lỡ rồi, cha mẹ anh chị khuyên không nghe, giờ mà thi lại thì không có can đảm. Nói chung là sợ á, thấy cái ngành này cũng cũng đi, không cần học nhiều, để mà qua môn thì dư sức, nói chung là nhàn. Hay nghỉ học đi chơi lắm, cũng đi tình nguyện được nhiều nơi, mơ đi du lịch vòng quanh vậy đó.
Đi học thì mọi người cũng biết rồi có ba mẹ hỗ trợ tài chính, thiếu thì đi làm thêm bù vô, nói chung cuộc sống như bao sinh viên khác. Thấy cũng bình thường, chỉ có học xong mới ác mộng.
Học xong thì đi thực tập mà thực tập tìm trúng cái công ty gì đâu, công ty mình thực tập nó kỳ lắm, chỉ cần lên văn phòng có mặt rồi về, nói chung là không làm gì hết, làm được 2 tuần thì anh chị cho nghỉ mà có hỗ trợ dấu mộc. Lúc đi làm, nghe nói đây là văn phòng mở ra cho có, văn phòng gì có 2 người làm chính thức, mà vợ chồng với nhau, còn làm thực tập hết. Thường hết một đợt khoảng 2 tuần sẽ tuyển thêm một đợt tiếp. Mình cũng không rõ mà hỗ trợ dấu mộc là được rồi. Nói vậy chứ lúc bị cho nghỉ, sốc toàn tập, muốn anti cái ngành này luôn chứ nói gì cái công ty. Sụm.
Từ đó tới giờ là chưa đi làm fulltime chính thức nào á.
Ảnh bởi
Vasily Kolodatrên
UnsplashBurn out
Mình burn out vào lúc cuối năm 2024 vì ra trường, chưa đi làm công ty, công việc part time của mình không đủ nuôi sống mình, nói chung là chật vật. Tết về quê thì sợ cô dì, chú bác hàng xóm hỏi: “sao ra trường mà chưa đi làm vậy con?”, “ra trường rồi làm gì?”, “con làm ở đâu rồi?”. Rồi ra trường thì về quê phải lì xì cho con cháu. Mà ăn còn không đủ, sống vất vưởng, bố mẹ thì cứ hỏi đi xin việc chưa con. Cái tôi cũng ở trên trời, trường chuyên đồ đó, học cho cố đó, mà giờ thất nghiệp, không chịu đi làm. Lỗi tư duy phổ biến. Nói chung thì bỏ được cái tôi cũng khó, lúc mà tỉnh tỉnh thì không bị suy nghĩ cuốn theo, lúc mà mơ mơ là biết rồi ở trong đống bùi nhùi không có gỡ ra được.
Kiểu phức cảm tự tôn, nghĩ mình giỏi mà giờ đi làm thì thấy mình tệ quá, sợ người ta chê cười. Không kiếm được việc, được tiền, cái sợ bà con hàng xóm thất vọng, sợ chê á. Đâm ra phức cảm tự ti luôn, chỉ muốn đi làm parttime với cái mác “chứ con chưa đi làm mà, chứ con mà đi làm thì đống công ty nhận con, làm part time còn đủ ăn, nói chi đi làm fulltime”. Ngoài ra, còn lười biếng với tâm lý sợ làm nhiều nữa. hazzi.
Ý là cũng định, tốt nghiệp lúc cuối năm nên để thời gian nghỉ ngơi rồi qua năm đi làm mà nghỉ không nổi luôn á. Bên ngoài là một chuyện, chứ tâm lý mình bất ổn hồi đi thực tập rồi, kiểu sợ không có việc á. Gặp lúc đó Sài Gòn đang mùa cúm, mình bị cảm hai tuần, nóng sốt. Nói chung là thể chất với tinh thần là cạn kiệt luôn.
Mình đâm ra tâm lý sợ đi làm, lúc nào cũng sợ bản thân không có năng lực, sợ người ta không tuyển. Chưa apply mà biết họ không tuyển :) Cũng kén cá chọn canh, thì làm đại đi, công ty nào cũng được, nhưng mà cứ suy nghĩ, rồi sợ, rồi vậy luôn đó. Mà khổ nổi học ngu tiếng anh, tự ti, công ty nào mà để yêu cầu tiếng anh là biết rồi đó, có dám gửi CV đâu.
Lúc gần hết bệnh là mình về quê luôn, chán Sài Gòn lắm rồi. Về quê mới thấy, chả ai hỏi nhiều, cũng ai thèm quan tâm. Bố mẹ cũng hỏi sơ sơ, người thân hỏi thì mình kêu thất nghiệp luôn chuẩn bị vô tìm việc rồi cũng qua. Chuyện lì xì thì không có tiền thì khỏi lì xì, mình còn được người người thân lì xì lại. Nói chung là bị overthinking giai đoạn cuối.
Ảnh bởi
Ante Hamersmittrên
UnsplashĐi làm + tiền
Nhưng vẫn chưa đi làm nên vấn đề chưa được giải quyết, vẫn lo lắng suy nghĩ mỗi đêm, nằm ở nhà ngủ cũng mơ thấy mình vô dụng, thấy mình không có tích sự gì. Nói chung cũng cầu toàn, với yêu cầu bản thân cao, nghĩ mình giỏi mà. Với kiểu so sánh, bạn bè đi làm có tiền hết rồi giờ còn ở quê múa phím. Quy cho cùng thì cũng hai chứ “tiền”, công việc part time mà kiếm được nhiều tiền thì ai khùng mà đi làm công việc fulltime, đi làm công ty, bla bla,...Sống thì phải đi làm, có nhiều tiền hay ít tiền cũng làm gì đó cho vui cũng được, chứ ở nhà không ai mà chịu nổi. Mà cũng không biết, người giàu thì mình không biết, còn người nghèo như mình thì phải đi làm kiếm tiền ăn trước đã, phải sống rồi mới nghĩ tới chuyện khác.
Mình định làm youtube, với viết gì đó mà kỹ năng thì chưa có, trên thị trường thì ai cũng giỏi, nói chung mấy bạn bây giờ giỏi khủng khiếp, nghe cái sợ ngang. Mà kênh youtube thì được mấy người xem, viết bài cũng được mấy người đọc nói chung là chưa kiếm được thu nhập từ những công việc này. Phải tìm một công việc để nuôi sống bản thân rồi từ từ học, phát triển mấy kênh này, không biết là bao lâu mà phải làm cái đã. Nhưng mà phải kiếm việc làm nào bây giờ, đi làm mấy cái cà phê, bưng bê, phục vụ thì bảo tốt nghiệp rồi tìm công việc ổn định lương ổn hơn đi rồi làm, mình có đi làm phục trong lúc trước tốt nghiệp nhưng rồi cũng nghỉ, ẹc. Còn mấy công việc liên quan tới chuyên ngành thì toàn là sale, lương cơ bản cỡ 3tr - 5tr nhưng bị dí KPI kinh khủng. Đó đó, chưa làm mà biện hộ, nói chung cũng không biết giờ rải CV đi phỏng vấn, cái nào được thì làm, sống trước đã. Mấy cái suy nghĩ kia biến khỏi đầu t nhanh đi.
Nói chung là không biết gì hết.
Ai có giống mình thì đừng buồn nhen, mình cũng giống nè, buồn khủng khiếp kkk.

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
Nhớp Nháp
Mình cũng đang gặp tình trạng gần giống với bạn và đang cố gắng đứng dậy. Mình có một số ý tưởng sau đây, bạn thích cái nào thì lựa:
- Dành ra một ngày trong tuần để "xả hơi", thường là Chủ Nhật. Nếu không sẽ bị kiệt sức, thậm chí là một ngày nào đó mất kiểm soát và lao vào giải trí quá mức.
- Tránh các hoạt động kích thích làm não bộ tiết ra nhiều dopamine vào ban ngày trước 5 giờ chiều (như lướt mxh, trà sữa...)
- Quản lý ánh sáng xung quanh lúc chuẩn bị ngủ (giảm ánh sáng xanh màn hình, độ sáng thấp, tránh bị đèn dội thẳng vào mắt,...)
- Ngủ đủ giấc, nếu ngủ không đủ giấc thì bạn sẽ chỉ muốn ngủ mà thôi, chẳng muốn làm gì hết
- Thừa nhận những quyết định sai lầm của bản thân, những thói quen không tốt, những cái mọi người nói rằng không tốt nhưng mình vẫn cố thuyết phục bản thân rằng nó tốt cho mình... (cái này khó). Muốn giải quyết vấn đề thì trước tiên phải thừa nhận là vấn đề có tồn tại.
- Học tiếng Anh (dù ghét nhưng quan trọng). Thiết lập kế hoạch tăng dần thời lượng học trong ngày chứ ĐỪNG có đùng một cái học 1-2 tiếng 1 ngày luôn, dễ bỏ lắm đó. Ban đầu học 5 phút thôi, ngày tiếp theo học 7 phút, từ giờ đến cuối tháng tăng dần đến 1 tiếng. Học Tiếng Anh theo kiểu ánh xạ trực tiếp từ từ Tiếng Anh sang khái niệm luôn chứ đừng dịch từ Tiếng Anh sang Tiếng Việt rồi mới ánh xạ tới khái niệm nha. Ví dụ: từ "sweater" thì trong đầu nghĩ ra hình ảnh cái áo len luôn chứ đừng dịch sang "áo len" rồi trong đầu mới xuất hiện hình ảnh chiếc áo len.
- Chấp nhận rằng học một bất kỳ thứ gì mới đều phải yêu cầu sự nỗ lực và bạn bắt buộc phải đối diện với cảm giác khó chịu (unpleasant) và chán ghét. Muốn học thật sự thì phải bắt tay với sự buồn chán. Kiến thức mà tiếp thu được một cách dễ dàng, êm đềm thì không nhiều đâu.
- Nên tìm hiểu về tầm nhìn, sản phẩm và dịch vụ của công ty trước khi rải CV. Từ đó chuẩn bị trước để nếu được gọi phỏng vấn thì có mình biết cái để mà nói với họ rằng tôi làm được cái này cho công ty, tôi sẽ đem lại giá trị kia cho công ty...
- Chia sẻ thật với người thân về tình trạng này, có thể bạn không muốn nhận lời khuyên từ họ nhưng bạn sẽ thấy nhẹ lòng hơn. Không thì chia sẻ với người lạ (như trên này) cũng được.
Những ý tưởng của mình có thể mang nhiều thiên kiến của những trải nghiệm của riêng bản thân mình, và có thể không phù hợp với bạn vì chúng ta trải qua những thứ rất khác nhau, tham khảo và áp dụng có chọn lọc nha, mà thấy ghét thì khỏi đọc luôn cũng được.
- Báo cáo

Trangg
Uii, cảm ơn bạn rất nhiều đã bỏ thời gian bình luận bài của mình. Bình luận của bạn rất ý nghĩa với mình ạ. Hic
- Báo cáo

Viet Anh Tran

Anh nghĩ em đang đặt quá nhiều kỳ vọng cho bản thân (có thể do thành tích và trải nghiệm trong quá khứ). Nói thế này nghe hơi sáo rỗng nhưng em thử gạt bỏ hết và coi mình như một tờ giấy trắng, đi làm để học, hoàn thiện kỹ năng và tìm cảm hứng xem sao. Từ trải nghiệm cá nhân, anh nghĩ mình sẽ dần hứng thú hơn và vững vàng hơn khi mình thực sự làm được việc gì đó tốt. Mà cái đó cần hành động cụ thể và nhiều thời gian,
Em cần bước đầu tiên để vượt qua sức ì hiện tại của bản thân đã, mà cái này nhiều khi nó nằm trong suy nghĩ của mình nhiều hơn là kỹ năng. Chúc em may mắn nhé!
- Báo cáo

Trangg
Dạ em cảm ơn anh ạ
- Báo cáo

LVN.
Mình thấy bạn đang vướng vào nỗi sợ “pre-task panic”, có nghĩa là bạn nghĩ công việc hoặc một nhiệm vụ khi thực hiện sẽ rất khó khăn, nhưng khi bạn làm xong rồi thì bạn thấy cũng bình thường.
Lý do mình thấy vậy thì bạn chưa làm một công việc full-time nào hết, bạn có thể thử 2-3 công việc full-time, nếu thực sự không hợp với bạn thì hãy cân nhắc lối đi khác. Vì sau cùng, mọi thứ nên thử trước khi đưa ra quyết định quan trọng, nếu không sau này bạn sẽ đặt câu hỏi giả định.
- Báo cáo

Trangg
Cảm ơn bạn đã cho mình lời khuyên 🥹
- Báo cáo

March Minerva
Mình cùng cảnh ngộ, xin để lại dấu vết ở đây để 3 hoặc 4 tháng nữa quay lại hi vọng bạn và mình sẽ tốt hơn.
- Báo cáo

Trangg
Cố lên hic
- Báo cáo
Huynh Anh
Cho mình hỏi ngoài xin việc về kỹ năng thì còn về ngoại hình không chị ,chững chạc hay tác phong gì đó ? Vì theo e biết thì đa số công ty hay hỏi mấy câu bla bla
- Báo cáo

Trangg
Tuỳ công việc ví dụ như lễ tân thì yêu cầu ngoài hình. Còn hầu như thì tác phong lịch sự là được á.
- Báo cáo
Huynh Anh
À vâng e tại vì quá nhàm chán nên lên đây hỏi vu vơ , tại đợt năm ngoái e được thực tập sớm do thầy công ty phỏng vấn tại trường mặc dù mình trả lời sai nhưng vẫn được nhận nên mình thấy công việc đến với mình nó quá dễ dàng
- Báo cáo

Trangg
Ùm, vậy thì chúc mừng em nhen. Công việc thì nhiều nhưng để tìm cho mình công việc phù hợp thì khó hơn. Với đặc thù từng ngành nghề khác nhau. Định hướng mỗi người khác nháu nữa á em. Lương bổng, môi trường kiểu vậy.
Đợt chị đi thực tập thì trường không hỗ trợ, tự tìm với thời gian có 10 ngày nên hơi vội vàng á.
- Báo cáo
Huynh Anh
@Trangg giờ chị vẫn đang làm nhỉ , e giờ chán mất định hướng , muốn học xong đại học thì về nhà ở nhà ba mẹ tới 10 năm đọc sách với ăn cơm bố mẹ , không muốn đi làm tí nào , nói ra thì hơi buồn cười thì e học cũng khá tốt nói chung vứt ở đâu e cũng làm được , nhưng sao qua đợt tết này nó chán tới một mức không tả được hết , mình nghĩ học và đi làm chỉ nghĩa vụ xã hội quy định chứ con người thì không càn nhiều đến thế thậm chí tháng 3tr sống ở quê cùng bố mẹ ăn ngày 3 bữa đối với e hạnh phúc rồi , mặc dù ra xã hội mình không nhút nhát hay tại vì mình già trước tuổi chăng , lạc lõng , chán nãn , nhưng lại có cảm giác rất mạnh mẽ khi đưa vào nơi làm việc giống một con gà chiến , bem mọi chỗ , đúng là một cảm giác khó tả .
- Báo cáo