Just my random thoughts at night...

Tôi mong có người...
có thể chấp nhận, và thấu hiểu con người tôi, như tôi vốn là thế. Người sẽ không bảo tôi phải thay đổi chính mình, phải nhún nhường hòa nhã và tỏ ra thân thiện cởi mở với mọi người xung quanh, vì sau tất cả, hình ảnh một sự thảo mai giả vờ chưa bao giờ là điều mà tôi muốn mình phải diễn.
Tôi mong có người...
kiên nhẫn để tôi có đủ thời gian mở cửa lòng mình. Người không vội phán xét sự lạnh lùng và "không thân thiện" của tôi, để hiểu sự ít lời của tôi là thế giới không nhiều ồn ã và xao động, nhưng đầy sự lắng nghe và thấu hiểu. 
Tôi mong có người...
sẽ luôn đứng về phía tôi. Đừng lo rằng tôi ngang bướng khi làm sai mà không nhận lỗi lại còn đòi người về phe mình, vì trong mọi vấn đề mâu thuẫn tôi gặp trên đời, tôi luôn là người ít lời lại suy nghĩ chậm, nên chẳng tranh cãi lại một ai. Tôi chỉ toàn ôm ấm ức vào mình mà chẳng biết kể cùng ai.  Tôi mong người sẽ luôn đứng về phía tôi, để tôi còn có một điểm tựa vào lúc tôi yếu mềm. Khi cả thế giới ngoài kia chống lại tôi, tôi vẫn mong rằng người sẽ đứng về phía tôi.
Và tôi mong tôi...
đừng buồn rầu quá nhiều khi người khác không hiểu mình. Thế giới vài tỷ người, rồi sẽ có người hiểu mình thôi. Mình không muốn bản thân phải mệt mỏi để "đắc nhân tâm" mà phải quên đi cảm xúc của chính mình, thì ở chiều ngược lại, bao con người khác, họ không hiểu, không muốn hiểu và không cần hiểu mình thì ta đâu thay đổi được gì. Đây là cuộc sống mà, phải không...
Tôi mong tôi...
hãy luôn nhìn thấy những điều tích cực là hãy nhanh quên đi những điều tiêu cực. Tôi chợt nhận ra rằng dường như tôi nhớ những lời nhận xét, những tổn thương mà người khác mang đến cho tôi trong một thời gian quá lâu. Giống như một vết thương đã lành nhưng vẫn để lại sẹo vậy. Nhưng tôi mong tôi có thể bỏ quên vết sẹo ấy để nó phai dần, và tôi muốn nuôi dưỡng trái tim tôi bằng những cảm xúc mà khi nghĩ đến tôi lại mỉm cười. Tôi sẽ tập đếm mỗi ngày bằng những kỷ niệm vui.
Tôi mong tôi...
Đủ bình tâm và thấu hiểu bản thân mình. Đừng vội vàng khi cảm thấy không phải. Đủ vững vàng để không bị ánh mắt bên ngoài tác động. Luôn yêu cả những khuyết điểm của bản thân. Bao dung với người vì đâu ai biết trước ngày sau. 
Và tôi mong, sau những bão giông, ngày nắng đẹp lại đến...