Bạn có tin vào trực giác không

Mồng 3 Tết năm 202x hồi đó, tớ đi leo núi.
Sau chuyến đi, tớ cùng người bạn thân soạn ảnh 'cúng phây" và ánh mắt của tớ va phải nụ cười ti hí của anh (tớ tạm gọi là anh T nhé).
Rồi những ngày sau đó, người bạn liên tục trêu và gán ghép tớ với anh ấy, dĩ nhiên tớ cũng hùa theo để cho vui. Nhưng lâu dần trở thành "tự kỷ ám thị".
Bùng, một buổi sáng đẹp trời nhiều ngày sau đó, tớ thức dậy, tớ không nhớ là tớ đã mơ gì nữa, nhưng tớ đã rất sợ. Giây phút đó tớ nhớ tới anh T.
Tớ tin vào trực giác của mình, kiểu tự dưng tớ cảm thấy có kết nối với một ai đó. Dĩ nhiên trực giác của tớ có thể đúng hoặc sai. Nhưng tớ mới 25 tuổi thôi, tớ nào có ngại sai.
Vẫn là "người bạn toxic đó của tớ kk" nói đùa là: Thỉnh thoảng cuộc sống nhàm chán quá thì có thể tìm 1 đối tượng để crush đơn phương, rồi overthinking chơi cũng được.
Tớ thì tớ không thích như vậy, nên dựa vào nghiệp vụ của 1 đứa con gái: tớ tìm được zalo và facebook của anh.
Rồi tớ lân la hỏi chuyện: về leo núi, về chạy bộ, về chuyện chọn đồng hồ như thế nào, tập như nào để giảm thiểu chấn thương,... Rồi đã đã bước vào con đường nghiện ngập lúc nào không hay.
Tổng kết tháng 3. Giữ vững phong độ nhé ạ🥰
Tổng kết tháng 3. Giữ vững phong độ nhé ạ🥰

Nghiện ngập

Ban đầu, lý do xỏ giày đi chạy của tớ là:
1. Để có câu chuyện để nhắn tin cho anh.
2. Vì đã lỡ đầu tư khá khá cho môn này: đồng hồ, giày, đồ tập... nên giờ mà bỏ chạy thì có hơi tiếc tiền xíu. Tớ luôn tự tin là một người tiêu dùng thông minh, nên tớ không cho phép điều này xảy ra, vậy là tớ lại xỏ giày đi chạy.
Rồi tớ nhận ra chạy bộ cũng có nhiều thú vị:
+ Sức khỏe: Ngày đầu tiên chạy được 5km mà tớ đã mệt bở hơi tai. Sao mà 5km hồi đấy dài thế, lâu thế, nhưng giờ tớ đã ở 1 vị thế khác rồi hehe ^^
+ Tiêu hóa: Tớ gặp vấn đề về táo bón kinh niên dù tự nhận là có lối sống khá lành mạnh. Từ khi bắt đầu chạy bộ thì tình trạng này cải thiện đáng kể.
+ Suy tư: Chạy bộ - tớ có ít nhất một tiếng dành cho bản thân, không thiết bị điện tử, không podcast, không nghe nhạc,... để sắp xếp lại những suy nghĩ, cảm xúc rối ren hay đôi khi là không làm gì cả để não bộ được hoàn toàn nghỉ ngơi.
+ Chạy bộ để có sức làm những việc khác. Nghe lạ nhỉ, chạy mệt bỏ xừ đi được. Ở đây, tớ không muốn nói nhiều về hormone hay dopamine, tớ chỉ kể trải nghiệm cá nhân của mình. Trước đó, tớ đi làm về, nấu ăn tắm gội và sau đó chẳng muốn làm gì nữa. Nhưng qua mỗi một race, tớ cảm nhận cơ thể hoạt động hiệu quả, cảm giác được sống một cách có nhiệt huyết hơn, trái tim tớ rạo rực trở lại. Tớ có thể dành vài tiếng sau đó để đọc tài liệu và học tập.
Không hiểu sao viết đến đoạn này tớ lại nhớ đến mẹ, tớ muốn mẹ tớ tự hào - về tớ, về hành trình trưởng thành của tớ.
Còn tác dụng phụ thì sao:
1. Đen: Khung giờ tớ chạy là 5h40 chiều. Tớ khó có thể chạy muộn hơn vì tớ cảm thấy chạy buổi tối không an toàn lắm (cho nữ, ở khu tớ sống). Một phần nữa là nếu chạy muộn hơn tớ hay bị mất ngủ.
2. Mụn: hy vọng thời gian tới cơ thể tớ thích nghi và không còn mụn nữa
3. Tăng cân: Do cơ địa dễ bị tụt đường huyết nên tớ đã bổ sung nhiều thực phẩm hơn để có thể chạy bộ, điều đó khiến tớ tăng cân nhẹ.
Đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi, tớ sẽ tìm cách khắc phục ạ.
4. FOMO: Cái này thì nên bỏ ạ.
Fomo 1: Chuyện trang bị
Thật ra chúng mình khum cần 1 chiếc đồng hồ tốt, hay một đôi giày xịn thì mới có thể chạy bộ. Chỉ cần 1 chiếc túi bao tử đựng điện thoại cài app Strava, 1 đôi giày thượng đình cũng là quá tốt.
Fomo 2: Chuyện chạy giải.
Để tham dự 1 giải đấu tốn không ít chi phí: mua vé, di chuyển, dinh dưỡng, thời gian, kế hoạch tập luyện... nên nếu không đủ điều kiện bạn hoàn toàn có thể tận hưởng việc chạy bộ một cách thầm lặng, lâu lâu post hình lên mạng xã hội khoe thì cũng vui ạ.

Kế hoạch tiếp theo của tớ?

Giờ tớ bớt thích anh T rồi 😂
Tớ vẫn sẽ tiếp tục chạy bộ chứ?
Chắc chắn.
Tớ không biết đam mê này có thể kéo dài bao lâu. Tớ luôn trân trọng từng cơ hội được chạy, may mắn và biết ơn.
Chạy bộ cũng giống như học tập. Không chỉ cần hard mà phải super hard.
Cùng chờ đón hành trình thú vị sắp tới nhé.
LOVE ALL