Miyamoto Musashi
Miyamoto Musashi
Có những đêm, ta nằm xuống, nhắm mắt lại, và thế là một thế giới khác mở ra. Ở đó, không có ranh giới, không có rào cản, mọi điều đều có thể xảy ra. Đôi khi ta thấy mình là một người khác, ở một nơi xa lạ, giữa những cảnh tượng phi thường, và ta cười, ta sợ, ta yêu, ta sống.
Thế nhưng, buổi sáng đến, khi ánh nắng tràn qua khe cửa, ta mở mắt ra và mọi thứ tan biến. Những giấc mơ đó – chúng ở đâu? Chúng có thật hay không? Và rồi ta nhận ra, tất cả chỉ là mơ. Nhưng điều gì là thật? Có lẽ cuộc đời này cũng là một giấc mơ, một hành trình mà mỗi người chúng ta đang tự viết nên, từng giây, từng phút.
Ta sống với những kỳ vọng, mơ ước, và cả nỗi sợ hãi. Có những ngày tỉnh thức mà lòng như còn say ngủ, khi tất cả quanh ta mờ nhạt như sương sớm, và ta tự hỏi: “Liệu mình có thực sự đang sống không?” Rồi có những lúc, mọi thứ trở nên rõ ràng đến kỳ lạ. Ta nhìn vào mắt ai đó, nghe một câu nói, hay chỉ đơn giản là đứng giữa khung cảnh quen thuộc, và bỗng nhiên trái tim nhói lên. Phải, đây là ta, đây là cuộc sống của ta, đây là thế giới mà ta đang hít thở và cảm nhận.
Trong những phút giây tỉnh thức đó, ta chợt nhận ra cuộc đời là một điều kỳ diệu. Ta không cần phải tìm kiếm những phép màu xa xôi, bởi phép màu hiện diện trong từng nhịp đập của trái tim, trong từng ánh mắt và nụ cười của những người thân yêu. Có lẽ cuộc sống này, dù là thực hay mơ, vẫn xứng đáng để ta sống trọn vẹn.
Thế nhưng, ta lại quay về với những giấc mơ. Những ước vọng, những khát khao mà ta giấu trong lòng, những dự định mà ta chưa dám thực hiện. Đôi khi ta tự hỏi, liệu có phải mình đang mơ quá nhiều, mơ đến mức quên mất cuộc sống hiện tại? Hay chính những giấc mơ ấy lại là điều giúp ta sống một cách trọn vẹn hơn?
Có người nói rằng, "cuộc đời là một giấc mơ dài." Và biết đâu, trong cái vòng lặp giữa tỉnh và mơ này, ta sẽ tìm thấy con người thật của mình. Ta sẽ học cách yêu thương những gì mình có, can đảm đối mặt với những điều mình sợ, và vẫn giữ vững những giấc mơ của mình. Bởi vì, dù tỉnh hay mơ, tất cả đều là một phần của hành trình.
Hãy cứ mơ, nhưng cũng hãy nhớ tỉnh thức. Hãy bước đi với đôi chân trên mặt đất, nhưng đừng quên ngẩng đầu ngắm bầu trời. Cuộc đời này có thể chỉ là một thoáng chốc, một ánh chớp trong màn đêm, nhưng nếu sống trọn vẹn từng giây, thì khi giấc mơ kết thúc, ta sẽ không còn gì phải hối tiếc.
Khi nhìn nhận mọi cảm xúc – từ sợ hãi, lo lắng đến niềm vui và hạnh phúc – chỉ là những giấc mơ thoáng qua, ta có thể thấy nhẹ nhàng hơn trong cuộc sống. Quan niệm này giúp ta không quá bám víu vào những gì mình trải nghiệm, bởi tất cả đều tạm bợ, không vĩnh cửu. Như các triết gia và đạo Phật đã nhắc về vô thường, cảm xúc của chúng ta đến rồi đi, và ta có thể chọn nhìn nhận chúng không để chúng chi phối.
Tuy nhiên, coi cảm xúc chỉ là mơ cũng mang lại một nguy cơ: ta có thể phớt lờ những tín hiệu quan trọng về cuộc sống và bỏ qua ý nghĩa sâu sắc của từng trải nghiệm. Nỗi sợ, sân hận hay niềm vui không chỉ là “không thật” – chúng còn cho ta thấy mình cần gì, sợ điều gì, và đâu là nguồn hạnh phúc.
Thay vì phủ nhận cảm xúc, ta nên chấp nhận chúng nhưng không để bị cuốn theo. Hãy sống tỉnh táo trong từng khoảnh khắc của “giấc mơ” này, trân trọng từng trải nghiệm, vì chính cảm xúc mang lại chiều sâu và ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta.
Ta cần tỉnh táo nhìn nhận bản chất của mọi thứ, không lạc trong ảo tưởng, nhưng cũng không trốn tránh cảm xúc. Hãy sống trong hiện tại, nhẹ nhàng đón nhận và buông bỏ, để mỗi khoảnh khắc đều mang lại sự bình an thật sự.
Đức Phật dạy rằng mọi khổ đau đều từ tâm mà ra. Khi chúng ta nhận ra tâm trí mình thường xuyên đuổi theo những giấc mơ, những khát vọng mà quên đi thực tại, ta sẽ thấy rằng tất cả những gì mình cần cho hạnh phúc đều nằm trong hiện tại.
Tỉnh thức và mơ mộng là hai mặt song hành trong cuộc sống. Người tỉnh thức sống với hiện tại, không bám víu vào danh vọng, không để thành bại định nghĩa bản thân. Trong tình yêu, họ chấp nhận cả niềm vui và thử thách, biết rằng mọi cảm xúc đều vô thường. Khi gặp giận hờn hay khổ đau, họ không bị cuốn vào cảm xúc mà nhìn sâu vào nguồn gốc của nó, không để cơn giận dẫn dắt mình.
Người mơ mộng, ngược lại, dễ bám vào hình ảnh lý tưởng, luôn tìm kiếm hạnh phúc từ bên ngoài. Họ dễ cảm thấy trống rỗng và mất phương hướng khi mọi thứ không như mong muốn, vì đặt hạnh phúc vào những điều ngoài tầm kiểm soát.
Cách nhìn của Đức Phật về mọi khổ đau đến từ tâm nhắc nhở rằng: hạnh phúc không nằm ở những gì ta muốn đạt được, mà ở cách ta chấp nhận và trân trọng hiện tại. Giữa tỉnh thức và mơ mộng, ta có thể tìm ra con đường trung dung biến mơ mộng thành động lực, đồng thời biết buông bỏ những điều vô nghĩa, để mỗi khoảnh khắc sống đều trở nên bình an và trọn vẹn.