Tình đầu đơn phương
Người ta thường nói tình yêu đầu là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất, trong sáng nhất. Người ta cũng nói tình đầu thì khó mà thành đôi để đi đến hôn nhân được, vì khi đó chúng ta còn ngô nghê, có khi chỉ là rung động nhất thời chứ chưa hẳn đã là yêu. Và đó cũng là mối tình đem lại nhiều cảm xúc và nhung nhớ nhất cho những ai đã từng trải qua. Mối tình đầu - thứ tình cảm đẹp đẽ và khó quên.
“Anh chàng ôm gối nằm
Nghĩ suy về cô gái
Anh thầm yêu cô ấy
Cũng lâu lắm rồi nhưng chưa thành đôi, …”
Chàng trai trong bài hát này có một mối tình “thầm thương trộm nhớ” thật đẹp nhưng cũng thật buồn: hàng đêm ôm gối mơ mộng về người yêu, thầm thương lâu rồi nhưng không dám nói, để cuối cùng cô gái theo chồng rời xa chốn cũ, bỏ lại sau lưng là nỗi xót xa của một mối tình thầm kín không thành. Khi nghe bài hát, mình dường như thấy hình ảnh của chính bản thân trong tâm sự của chàng trai, bởi mình cũng đang trong một mối tình đơn phương, hơn nữa đó còn là mối tình đầu.
Tình đơn phương - nghe mĩ miều hơn thì gọi là có crush. Nhiều đứa độc mồm nó mà nghe thấy 2 chữ “đơn phương” là kiểu gì cũng nói: “Sao mày ngu thế? thích là phải nhích, hay yêu thì phải nói cũng như đói là phải ăn,.. chứ?” Ấy nhưng là chúng nó chém gió vậy thôi (vì ngày xưa mình cũng hay nói thế :)). Khi thật sự thích một ai đó thì có những điều tưởng chừng đơn giản nhưng cũng được tathần thánh và nghiêm trọng hóa nó lên. Và để nói ra 3 chữ ngắn củn “tớ thích cậu” thôi nhưng là cả một sự can đảm chứ không phải chuyện đùa.
Trước đây, mình thường không tin vào mấy chuyện tình yêu sét đánh, nhất kiến chung tình hay yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng thực tế thì mình thích cậu ấy ngay từ lần đầu gặp, khi cậu ấy cười tươi với mình thay bằng một lời chào, mặc dù 2 đứa chưa hề biết nhau trước đó. Một nụ cười mà theo nhận xét của mình thì khá là ngây ngô, có lẽ chính từ lúc đó mình đã có cảm tình với cậu ấy, mặc dù mình là kiểu người không quan tâm lắm đến người khác (theo khía cạnh yêu đương trai gái).
Mình và cậu ấy quen nhau khi học chung CLB võ, cậu ấy hơn mình 1 tuổi nhưng mình vẫn thường xưng cậu - tớ vì nghe vậy thân thiết và dễ nói chuyện hơn. Cậu ấy là người khá đơn giản, mắt một mí, hay cười, hay ngại ngùng, và ăn mặc có phần xuề xòa.
Người ta bảo yêu đơn phương giống như tự đái vào chân mình - vừa ấm vừa khai, vừa tự hạnh phúc vừa tự khổ đau với những suy nghĩ của chính mình. Ngẫm lại mình thấy đúng thật. Khi yêu, ai cũng muốn sẽ đẹp nhất, duyên nhất trong mắt đối phương. Với bản thân mình, đó là một sự thay đổi ngoạn mục (ít nhất là trong tư tưởng và suy nghĩ).
Giả như mình chuyển sang mặc váy thay vì suốt ngày mặc quần jean; đi giày búp bê, giày cao gót thay vì suốt ngày tông và giầy thể thao; biết sửa soạn chăm chút vẻ bề ngoài hơn. Đặc biệt là tính tình bớt nóng nảy, dịu dàng và biết suy nghĩ đến cảm nhận của người khác hơn trước. Nhiều lần đi chơi với mấy thằng bạn thân, chúng nó còn bảo mình ăn nhầm thuốc chuột hay sao mà tự nhiên nữ tính thế, nhìn không quen. Sau khi biết chuyện, chúng nó còn vạch hẳn kế hoạch từng bước để mình cua đổ crush, đúng là chết cười.

Nghĩ lại, mình và cậu ấy mới có duy nhất một buổi gặp mặt riêng, đó là một ngày trước khi cậu ấy bay sang Nhật Bản. Cậu ấy đi theo diện kĩ sư của công ty sang đó làm một thời gian. Mình cũng không rõ là bao lâu, 1 năm, 2 năm hay là 5 năm? mình cũng chẳng cố để hỏi cho kĩ ... Mình là người chủ động hẹn cậu ấy ra gặp mặt để nói lời tạm biệt.
Vốn là kiểu người không giỏi ăn nói, cũng không tinh tế cho lắm nên dù đã chuẩn bị hàng tá câu hỏi và câu trả lời để nói với cậu ấy nhưng rốt cuộc khi gặp mặt trực tiếp thì mình lại chả nói được cái gì ra hồn, thậm chí toàn hỏi mấy câu vô duyên hết sức. Chưa bao giờ mình thấy bản thân lại ngớ ngẩn như lúc đó.
Mình cũng nhiều lần suy nghĩ liệu rằng có khi nào cậu ấy cũng thích mình, chỉ vì phải đi xa lâu quá nên không chủ động tiến tới. Nhưng mà, cái bệnh tự suy diễn và ảo tưởng vị trí của con người trong lòng người khác nó cũng lớn lắm. Mình không rõ cậu ấy có thích mình không, nhưng cái phần rõ thì chắc đến 90% là không.
Mình vẫn thường tự an ủi bản thân rằng, thực ra, tình đơn phương không hẳn quá tệ như người ta thường nói. Tình yêu khiến cho người ta trở nên đẹp đẽ, yêu đời và tích cực hơn, đôi khi nghĩ về người ấy bạn có thể tự cười một mình như đứa dở hơi mà không cần biết lý do là gì.
Cảm xúc là thứ khó nắm bắt và không có khuôn mẫu, tôi thích bạn nhưng không có nghĩa là bạn cũng phải thích lại tôi. Có lẽ vì suy nghĩ như vậy nên mình không cảm thấy quá đau khổ hay kinh khủng như trong mấy bộ phim tình cảm sướt mướt dài tập. Đôi khi, mình còn thầm cảm ơn vì đoạn tình đầu này khiến mình trưởng thành và thêm ý chí phấn đấu hoàn thiện mình. 
Giờ đây, khi nghĩ về cậu ấy mình đã có thể mỉm cười, vì ít nhất thì mình đã có thêm một người bạn. Và thật lòng mình luôn chúc cậu ấy sẽ sống tốt và hạnh phúc với những quyết định của bản thân, mặc dù trong những quyết định ấy không có hình bóng của mình. 
Thiên Lý 
---------------------------------------------
Bạn có thể xem thêm nhiều tâm sự khác tại chuyentuike - Nơi bạn có thể chia sẻ câu chuyện của mình và cơ hội nhận được phần thưởng nho nhỏ mỗi tháng.