Gửi cho tình yêu tuổi 17 của em,
Em đã từng có một thời rung động ở tuổi 17. Em cũng chẳng thể nào nhớ nổi lý do khiến mình rung động khi mà em có thể thích anh bởi bất cứ lý do gì. Có thể do ngày hôm đó ánh nắng thật đẹp, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, em đi dưới sân trường ngẩng đầu lên và bắt gặp nụ cười của anh. Một nụ cười tạo nên một giấc mộng, cũng tạo nên sự cố chấp trong suốt những năm tháng thanh xuân của em.
Lúc ấy chúng ta nói với nhau thật nhiều câu chuyện “Sau này”. Những năm tháng ấy chúng ta chẳng hiểu gì về tương lai, nhưng chúng ta vẫn vội vàng đuổi theo ước mơ. Những năm tháng ấy chúng ta gửi nhau thật nhiều lời hứa, nhưng chẳng biết rằng đó chính là lời mở đầu của sự chia ly. Hóa ra, sự ấm áp ám ảnh nhất không phải khi em đứng dưới ánh mặt trời mà là hơi ấm từ bàn tay của anh dưới cơn mưa.
Và khi cuối cùng, em trưởng thành, nhận ra tình yêu sao quá phức tạp và cần quá nhiều khoảng trống. Em mãi sau này mới hiểu được tình yêu tuổi niên thiếu chỉ có tình cảm là không đủ. Thế nhưng tuổi 17 nói cho em rằng có thể chờ được mùa hoa nở, và nực cười làm sao khi em lại tin rằng điều đó có thể trở thành sự thật. Rồi anh cũng sẽ trưởng thành đúng không? Một chàng trai tin vào tự do và không bị trói buộc bởi bất kỳ điều gì. Chúng ta đều vì yêu mà đi, nhưng cũng vì điều đó mà bỏ lỡ nhau. Có những lời hứa tưởng sẽ là mãi mãi, mà cuối cùng bị chôn vùi trong tuổi thanh xuân, khi cuối cùng thì anh cũng sẽ làm chú rể, em cũng sẽ làm cô dâu, nhưng chúng ta lại không thể đứng cùng với nhau trong một lễ đường.
“Tại một buổi hôn lễ, bé gái hỏi mẹ:“Tại sao cô dâu lại khóc vậy mẹ?” Người mẹ nói: “Có thể là vì cô ấy cảm thấy hạnh phúc. Cũng có thể là vì cô ấy không thể gả cho người mà cô ấy muốn gả năm 17 tuổi.”
----------------------------
To my 17-year-old lover, I used to have a fluttering time at the age of 17. I can't remember the reason why I crushed on you when I could like you for whatever the reason would be. Maybe because the sunlight was so beautiful that day, you wore a white shirt, went down the schoolyard, raised your head and I suddenly caught your smile. A smile creates a dream and also creates persistence during my youthful years.
At that time we told each other many "Later" stories. In those years, we did not understand anything about the future, but we still hastily chase dreams. During those years, we gave each other many promises but did not know that it was the beginning of the separation. As it turns out that the most haunting warmth is not when I stand in the sun but the warmth from your hand in the rain.
And when I finally grew up, I realized that love is so complicated and needs too much space. Later, I did understand that only love during adolescence is not enough. But the year 17 told me that I could wait for the blooming season, and how funny it was when I believed that could come true. Then you will also grow up, right? A boy who believes in freedom and is not tied down by anything. We all rush out to the world because of love but also miss each other because of that.
There are promises that we believe will last forever, but then be buried in the youth, when finally you will be the groom, I will also be the bride, but we cannot stand together in a ceremony.
At a wedding, the little girl asked her mother, "Why is the bride crying so much?" "Maybe it's because she feels happy,..." said the mother, “...but maybe it was because she couldn't marry the one she wanted to marry when she was 17."
----------------------------
当我17岁的时候,我认识你。我还不知道为什么我怎么可能这么喜欢你。有可能因为那天天气很漂亮,有可能你的笑容跟太阳一样,不但温暖 而且会通话我的心。很多的人对我问:“还喜欢他吗?"“忘了,我一点也不想他“。但是我怎么可能忘那个时期。也许我想我们的过去,也许我想你那天的人,还也许我只是想我自己的人。那个遥远的时间,我们每周末去过一切城市的地方,从安静的历史博物馆 到热闹的公园,从春天 到冬天。我没想到我们年轻的时候,我们打算会变成我们的回忆。我们因为爱而努力,也因为爱而离开。很难过,对不对?但是,我还相信,在我年轻的时间,认识你是我的最漂亮的事情。
Dear heart, why him?
Dear heart, why him?