Nhiều đêm, trằn trọc suy nghĩ về những người bạn, những tuổi 20 tràn đầy nhựa sống mà lòng thắt lại. Tự hỏi, ngọn lửa thanh niên trong bạn đâu rồi? Những người thường than thở mình thiếu cái này, thiếu cái nọ vì trường không cho, đời không cấp. Thử hỏi lại xem, đời có free ai bao giờ.

Nếu không trải nghiệm tuổi trẻ chỉ là đồ vứt đi

Một người anh đã nói với tôi “Mới năm nhất, cần trải nghiệm trước đã”, điều này đúng thật. Con người ta, sống và chết chỉ như một hơi thở. Người ta hít vào lúc mới sinh và thở ra khi qua đời. Vậy trong khoảnh khắc mà giữa hai lần hít thở đó, bạn làm gì? Sao không tận hưởng hương đời kì diệu?
Hít đầy hương đời trong lồng ngực. Tự hỏi mình rằng ngày mai ta cống hiến gì cho đời? Ngày mai tôi giúp được khác hơn ngày hôm qua? Trải nghiệm không chỉ là những hoạt động tình nguyện, những đêm nhảy như điên ở các hội trại. Trải nghiệm là dám thử cái mình chưa dám làm.
Trải nghiệm là dám thử và sai. Dám dấn thân để hiểu hơn. Dám làm và dám chịu. Dám bước ra khỏi “vòng tròn thoải mái” của mình để chinh phục những mục tiêu lớn hơn. Đơn giản trải nghiệm là thế, là một lần đọc quyển sách dày 500 trang hay leo một ngọn núi. Là đêm ta ngủ ở một miền đất lạ, là ta cho đi một thứ mà ta muốn cho đi.
“Sống trong đời sống, cần có môt tấm lòng. Làm gì? Em biết không? Để gió cuốn đi….” Là để gió cuốn đi. 20 còn là chặng hành trình để ta san sẻ những thứ mà ta có, đồng thời ta chọn cho mình những giọt nước để ly cuộc đời ta thêm đong đầy.
Để khi ngồi ngoài mái hiên, nhìn đàn cháu thơ ngây đi học về ta có cái để kể lại. “My Story” là quyển sách bạn viết không bao giờ hết và chính nó là quyển sách bạn cần đọc nhất trên đời này. Và từng dòng, từng chương trong “My story” ở đâu ra nếu không là trải nghiệm? Chỉ có trải nghiệm bạn mới có những dòng chữ cuộc đời để viết lên nó, để khi ngồi lại bạn sẽ thấy mình vĩ đại đến nhường nào.
Tuổi trẻ nhạt nhẽo, khi về già bạn sẽ gặp phải bi kịch vì không có gì để kể lại. Vì khi rời xa cõi tạm, người khác không nhớ ta vì ta là tỷ phú hay có hàng nghìn hecta ruộng đất. Người đời nhớ ta vì ta có câu chuyện đáng được kể.
“Không ai được chọn nơi mình sẽ sinh ra
Nhưng chúng ta có thể quyết định cách mình sống”
Một số bạn bảo “Em không có tiền” “Bài vở trên trường nhiều quá”, “Không có hoạt động hợp với em”, “Nắng và cực lắm anh ơi”…Sao các bạn cứ mãi than thở hoài thế? Mấy bạn ở “Quảng Ninh” người ta đâu có than như các bạn đâu?
Ở lứa tuổi 20, có hai loài vật được ví von là con ốc sên và con đại bàng. Con ốc sên chỉ vác vỏ ốc của mình và nấp trong bóng tối. Chỉ mãi ôm những khó khăn của mình để rồi than thở sao mình cứ mãi yếu ớt. Chịu thua số phận, đầu hàng trước những khó khăn. Chính là các bạn, chính là những người ngồi đó facebook, than thở, không chịu phấn đấu. Chính là bạn đó! Hãy tự hỏi mình rằng tuần qua bạn đã đọc bao nhiêu quyển sách? Nói chuyện với bao nhiều người. Đọc bao nhiêu bài báo để biết ngoài kia cần những gì? Bạn cứ đổ lỗi cho trường không dạy bạn kiến thức ngoài đời, trường không dạy bạn kỹ năng này, kỹ năng kia…Hãy tự hỏi, bạn đã bao giờ đầu tư cho chính bản thân mình hay chưa? Bạn cứ mãi đòi hỏi mọi người cung cấp cho bạn cái này, cái kia nhưng bạn hãy nhớ rằng “Bạn có cái gì để đổi lấy cái đó?” Bạn đã bao giờ trả giá cho những kinh nghiệm ngoài đường bằng những đêm bán hàng gây quỹ, hay kỹ năng đội nhóm bằng những event xuyên màn đêm. “Không cái gì là free cả” Tất cả phải được đánh đổi. Có thể là tiền nhưng có những cái phải trả bằng mồ hôi, nước mắt và thời gian.
Ngoài những con ốc sên đang say giấc, còn có những con đại bàng với niềm kiêu hãnh, đức hy sinh đang ngoài kia. Ở ngoài góc phố, họ đang tặng những bó hoa tri ân cho chú tài xế, chị xé vé… Ở miền quê nào đó, có những chiến sĩ áo xanh, áo vàng mang xuân về đến từng bản làng xa xôi. Tết đoàn viên, họ có thể về nhà sớm hơn để cùng chuẩn bị cho gia đình mình những mâm cơm tươm tất, nhưng giờ này họ vẫn trên những cung đường, ở những bản làm xa xôi và khi giao thừa đã điểm thì họ mới về nhà. Sao họ làm thế? Nếu không xấu phát từ tình yêu thương. Họ có trái tim yêu thương và tinh thần tuổi trẻ. Họ là những thiên thần trong màu áo sinh viên. Những con ốc sên nghe này! Các bạn có cơ thể của các bạn, nhưng con tim và khối óc thì đã hóa thành than. Chọn biến nó thành con tim ấm và tinh thần tuổi trẻ hay để nó thành than sỉ điều do bạn lựa chọn.
“Nếu có một thời điểm nào đó trong cuộc sống, mà chúng ta cần phải và nên bị dúi xuống bùn lầy tăm tối, tốt nhất hãy chọn lúc 18 – 25 tuổi, lúc mà bạn có cả sức khỏe lẫn sự dẻo dai, cả hưng phấn lẫn thất vọng, cả niềm tin sắt đá lẫn sự ngoan cố mù quáng, cả sự hiểu biết bằng bản năng và trực giác chưa bị pha tạp lẫn sự tăm tối vì mơ hồ nhận thấy những lực cản của xã hội. Nghĩa là có tất cả mà lại chẳng có gì vững chắc.”-Phan Việt-
Đừng sống đời ốc vì bạn là đại bàng. Còn nếu bạn sống đời ốc và phí hoài tuổi trẻ hay sống đời đại bàng kiêu hãnh và dấn thân, tất cả điều do bạn lựa chọn.
Dịch Giả-Tác Giả Lê Trường An
* Tác giả cảm ơn bạn đọc đã thông cảm vì những lỗi chính tả của bài viết.
Nguồn bài viết: letruongan.com