Tôi có ả đồng hương
Lấy chồng người Hà Nội
"Nồi" thì rất lanh lợi
"Vung" trái lại khù khờ

"Chày" mà cứ lơ mơ
Thì "cối" cho ăn đủVí như chuyện Nghệ ngữ
Khi đã nổi máu điên
Ả xổ như tiểu liên
Anh mần răng nghe được
Tài chi mà hiểu được

Có lần bể ống nước
Chồng sửa mãi không xong
Vợ liền nổi cơn giông:
"Anh là đồ xắt mấn"!

Chàng đứng tò te ngẩn
Đoán "xách mấn" là tồi
Liền chạy sang nhà tôi
Hỏi cho ra cái lẹ

Tui nín cười nói khẹ
Là "giặt váy" dượng ơi
Nghĩa bóng ám chỉ người
Hậu đậu vô tích sự

Tiếng Nghệ như ngoại ngữ
Nghe thấy nhọc quá trời
Muốn cho tỏ ngược xuôi
Bựa mô qua tôi giảng...

Rứa cũng mất cả tháng
Giờ dượng giỏi lên rồi
Ả đừng nói lôi thôi
Chàng đây nghe hiểu hết

Thơ đến đây tạm hết
Chờ bựa khác "dưa lê"
Tiếp chuyện về tiếng quê
Tha hồ mà hóng hớt
Xin mời vô hóng hớt.