Tiền và quyền vốn là đôi bạn đồng hành từ thủa loài người sáng tạo ra tiền, sự kết hợp hoàn hảo này đã khiến không ít người phải đặt câu hỏi “tiền đẻ ra quyền hay quyền đẻ ra tiền?”. Một câu trả lời thỏa mãn mọi quan điểm, mọi góc nhìn, dường như là không thể, nó cũng giống như câu chuyện con gà và quả trứng.
Ở các nước “đặc sệt” tư bản, muốn nắm quyền, muốn trở thành thượng nghị sĩ hoặc tổng thống phải có thật nhiều tiền. Mỗi cuộc vận động trước bầu cử tốn kém có khi lên đến cả tỷ đô la và phần lớn số tiền đó đến từ các tập đoàn tư bản xuyên quốc gia. Đổi lại các tập đoàn này sẽ hưởng lợi từ các chính sách mà người đắc cử mang lại. Những người đắc cử thu lợi vật chất không nhiều mà chủ yếu là danh tiếng và sự nghiệp chính trị.
Còn ở một số nước, chẳng hạn ở Trung Quốc, bằng quyền lực trong bộ máy lãnh đạo, Chu Vĩnh Khang đã vơ vét một khối tài sản có giá trị lên đến 16 tỷ đô la. Nếu nhìn vào ví dụ trên thì có thể kết luận quyền đẻ ra tiền. Nhưng ngược lại muốn có quyền thì phải mua, mua từ chức trưởng thôn trở lên. Chẳng thế mà một cựu tướng lĩnh Trung Quốc đã chở cả một xe vàng đi hối lộ cấp trên, mà nếu đã thế thì lại là tiền đẻ ra quyền.
Dưới góc độ biện chứng, “tinh thần là sản phẩm của vật chất phát triển cao”, nói một cách dân dã thì vật chất là những gì thì có thể cầm, nắm, nhìn thấy, ngửi thấy. Còn tinh thần là sản phẩm vô hình không nhìn thấy bằng mắt, không cảm nhận được bằng các giác quan. Nếu thế thì tiền là vật chất, còn quyền là tinh thần. Và nếu thế thì “quyền là sản phẩm của tiền ở mức phát triển cao” nghĩa là mệnh đề đúng phải là “tiền đẻ ra quyền?”
Có lẽ do nắm bắt được “quy luật biện chứng” này nên không ít người bỏ ra một số tiền không nhỏ chỉ để chạy được một chân “công chức nhà nước” với mức lương tháng cỡ 200-300 USD. Không có tiền, anh sinh viên tốt nghiệp loại ưu vẫn có thể chỉ là anh tiếp thị mỹ phẩm, chị thạc sĩ vẫn có thể chỉ là cô giáo dạy thêm tại gia.
Vấn đề là sau khi “tiền đẻ ra quyền” thì quyền có đẻ ra tiền hay không? Câu trả lời là có, và cũng theo phép biện chứng, quá trình này luôn tuân thủ quy luật phát triển theo đường xoắn ốc, nghĩa là sau mỗi chu kỳ thì lại đạt đến mức độ cao hơn, quyền to hơn thì đẻ ra nhiều tiền hơn. To đến cỡ Chu Vĩnh Khang, ủy viên thường vụ Bộ Chính trị đảng Cộng sản Trung Quốc, thì không “ngán” bất kỳ tỷ phú đô la nào trên thế giới.
Những học giả vĩ đại trong lĩnh vực Tiền Quyền không thể không biết “nghịch lý tiền quyền”. Khái niệm “nghịch lý” có nét gì đó giống như “định lý” trong Toán học, Vật lý,.. nghĩa là muốn được công nhận thì phải chứng minh.
Nghịch lý Tiền Quyền phát biểu như sau: “Với lượng tiền vô cùng lớn, nếu phân phát mãi cuối cùng sẽ hết. Với quyền lực vô cùng lớn, nếu đem phân phát thì quyền lực sẽ càng tăng thêm”. Rút gọn: “Tiền đem bố thí sẽ cạn, quyền đem bố thí lại đầy”.
Mệnh đề “Với lượng tiền vô cùng lớn, nếu phân phát mãi cuối cùng sẽ hết” giống như một tiên đề toán học luôn luôn đúng, không cần chứng minh.
Mệnh đề “Với quyền lực vô cùng lớn, nếu đem phân phát thì quyền lực sẽ càng tăng thêm” là điều mà không phải ai cũng hiểu. Bằng quyền lực sẵn có (và to lớn) của bản thân, ban phát cho con, cháu, đệ tử và chiến hữu chức tước ở các cơ quan công quyền, các tập đoàn kinh tế,.. tức là phân phát quyền lực, cũng chính là cách củng cố quyền lực, thâu tóm quyền lực, vì vậy việc ban phát quyền lực không làm mất đi quyền của người ban phát mà ngược lại nó giúp người ban phát có thêm sức mạnh chống lại các đối thủ trước mắt cũng như những kẻ nhăm nhe “thọc gậy bánh xe”.
Nghịch lý Tiền Quyền vốn là sản phẩm của xã hội loài người và chỉ áp dụng đúng cho loài người, không thể áp dụng cho các hiện tượng tự nhiên.
Nghịch lý sẽ sinh ra nghịch lý, hệ quả rút ra từ “Nghịch lý Tiền Quyền” là “Nghịch lý Quyền Tiền”, đó là: “Quyền lực mang cung phụng cho kẻ khác thì sẽ mất hết, tiền mang cung phụng cho kẻ khác có thể sẽ được bù đắp nhiều hơn”.
Cũng là móc tiền túi đưa cho người khác nhưng không phải là bố thí mà là cung phụng thì dù có vơi rồi sẽ bù đắp bằng những thứ có giá trị khác, nhưng quyền lực mà mang cung phụng kẻ khác thì sớm muộn sẽ trở thành nô lệ, điều này đúng với từng cá nhân mà cũng đúng với cả quốc gia, dân tộc.
Trên thế giới, những người giàu nhất không phải là những người nắm quyền lực quốc gia mà là các nhà kinh doanh. Có một sự trùng hợp ngẫu nhiên là khá nhiều người giàu, người nắm quyền lực hành pháp thường chỉ có con gái. Ở đây không bàn đến chuyện trọng nam khinh nữ mà chỉ nêu một hiện tượng khó giải thích, phải chăng tự nhiên đã vận hành quy luật bù trừ?
Khổng Tử nói: “Luật của trời là lấy chỗ thừa bù chỗ thiếu, luật của người là lấy chỗ thiếu bù chỗ thừa”.
Nếu quả như vậy thì vừa quyền lớn, vừa giàu có lại vừa “có nếp, có tẻ” chưa chắc đã là phù hợp với luật trời. Câu nói “nhân định thắng thiên” thường dễ ru ngủ người ta, giúp cho ai đó có đủ “dũng khí” làm liều hơn là thuận theo lẽ tự nhiên. Chính vì thế mới có câu “đời cha ăn mặn, đời con khát nước”, ăn mặn lại kèm theo ăn bẩn thì chắc chắn con cháu sẽ không còn nước để mà uống. Không ít người xem điều đó là duy tâm, là cổ hủ không hợp với xu thế hiện đại.

Tiền (vật chất) thuộc về phần dương, còn quyền (tinh thần) thuộc về phần âm
Cho nên là muốn giữ tiền phải giữ nó ở trong ví, trong túi, trong két, trong ngân hàng, tức là phải đặt nó, cất nó, giấu nó, cho vào trong hũ, chôn nó dưới đất, nhét vào trong vách. Vì đặc tính như thế nên tiền sẽ tụ lại thành vận tiền bạc, nó sẽ thành một dòng chảy, chảy vào một chỗ, gọi là “nước chảy chỗ trũng”.
Về mặt phong thuỷ, giữ tiền vào một chỗ thì dòng tiền sẽ chảy theo vào. Cho nên trong một doanh nghiệp, một gia đình hay mỗi con người cũng vậy, luôn phải có chỗ cất tiền để vận tiền bạc chảy vào. Người có tiền thuộc về dương nên họ luôn phải âm thầm giấu giữ, không để lộ ra.
Và các khoản chi phải được làm rõ trên sổ sách, để quản lý các dòng nhỏ đi ra, nếu các dòng nhỏ đi ra mà lớn hơn lượng trữ thì nhịp đi vào sẽ không kịp với nhịp đi ra, vận sẽ bị hỏng. Nếu đem tiền vào cá cược thì không phù hợp, vận này là vận độc, cờ bạc sẽ phá hỏng dòng chảy của vận tiền bạc.
Còn quyền thuộc về phần âm nên quyền lực phải phô trương ra, người muốn thể hiện địa vị, thể hiện ảnh hưởng, áp đặt ảnh hưởng của mình lên người khác, thì họ buộc phải biểu lộ từ cách ăn mặc, nhà đẹp, xe sang,.. cho đến những người vây quanh, tạo nên cả một vở diễn để phô trương quyền lực. Khi mà đã phô trương hình ảnh, khẳng định địa vị, quyền thế thì họ sẽ bắt bạn phải tuân theo, vâng lệnh, nghe lời họ,..
Người có quyền thuộc về ứng mệnh âm nên họ sẽ thích được tặng phần dương và tốt nhất là tiền. Họ muốn phần dương chảy vào chỗ họ, tức là dòng tiền hoặc có thể là tài sản ngầm. Còn người có tiền ứng mệnh dương thì họ sẽ muốn có được phần âm, tức là quyền lực, địa vị, danh tiếng,. Khi được nhận tiền thì mình phải biểu lộ lòng biết ơn, và cho họ thấy sự ảnh hưởng của họ đối với mình. Tất nhiên là họ sẽ xua xua, nhưng mà trong lòng họ rất hài lòng.

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
