Không biết bạn có từng lạc lõng giữa các mối quan hệ, lạc lõng giữa những cảm xúc để rồi chợt một khoảnh khắc nhận ra sao mình quá tồi tệ, nhất là với những người thân nhất.
Câu chuyện của tôi vẫn là câu chuyện của cô sinh viên, nhà ở ngoại thành, bởi vậy muốn đi lại thuận tiện tôi phải thuê nhà ở cùng bạn và về nhà bố mẹ mỗi cuối tuần, tôi duy trì như vậy ít cũng phải được gần 2 năm rồi.
Bên ngoài, mọi người nhận xét tôi là người năng lượng, tích cực, hay cười, năng nổ và dễ gần lắm. Nhưng chẳng hiểu sao khi về nhà, tôi như biến thành con người khác, mặt nặng mày nhẹ với bố mẹ, ăn nói không ra nổi một câu ra hồn, cứ hễ về nhà là nằm ì cả ngày trên giường.
Tôi nghĩ nếu bố mẹ mà nhìn tôi ngoài kia như thế nào chắc nghĩ đây không phải con mình mất bởi bố mẹ tôi cũng từng mắng tôi là không biết giao lưu xã hội này kia, cả ngày không mở mồm được nổi câu và cứ thói quen xin tiền trước khi đi học thì hôm nay bố trong lúc giận còn mắng tôi là chỉ biết về nhà xin tiền thôi.
Liệu có phải khi trở về nơi an toàn nhất thì con người thường bộc lộ bản chất của mình? Và tôi thực tế cái vẻ ngoài vui vẻ chỉ là để xã giao? Trả lời câu hỏi này, tôi cũng có phần suy nghĩ rằng đôi khi sự vui vẻ năng nổ của tôi cũng đến từ môi trường bắt buộc phải thế nhưng tôi vẫn có thể thoải mái để bị bắt buộc vui vẻ. Tôi không cảm thấy khó chịu, tôi vui, tôi không muốn sống nặng nề nên cái nhìn mọi người dành cho tôi là tích cực
Vậy nguyên nhân tôi nặng nề với bố mẹ là do đâu: Tôi biết ơn bố mẹ vì đã cho tôi ăn học, có nơi trở về trong khi bố mẹ tôi còn chưa được học hết cấp 2 tuy nhiều khi họ không hiểu và không muốn cho tôi học những kĩ năng ngoài. Tôi biết ơn bố mẹ vì vẫn luôn sẵn sàng cơm canh mỗi khi trở về tuy nhiên tôi không thích các món ăn đó nên hiếm khi ăn cùng gia đình và nhịn đói. Tôi biết ơn mẹ đã chi khoản tiền lớn cho tôi đi học nhưng tôi rất ghét bố mẹ kể nể với mỗi người đã chi như nào cho tôi trong khi bạn tôi ai cũng thế mà bố mẹ người ta không bảo gì.
Rất nhiều, rất nhiều, tôi thật tiêu cực, tiểu thư, ích kỉ và đòi hỏi, bố mẹ luôn cực khổ, tôi vì những cái nhỏ nhặt mà chẳng ra người trong chính ngôi nhà của mình.
Tôi cũng mong bố mẹ hiểu tôi hơn, tôi cũng mong tôi không được lười. Nhưng mọi chuyện vẫn mãi như vậy, chẳng biết bao giờ hết. Tháng trước tôi còn vừa lái xe máy xuống trường trong mưa vừa khóc tu tu vẫn vì tinh thần tiêu cực với gia đình.
Tuần nào tôi cũng về nhà trong trạng thái cố phóng thật nhanh để sớm gặp gia đình, có thể tôi hiếu thắng muốn đi nhanh, có thể tôi quá nhớ gia đình. Đón tiếp tôi là nụ cười kèm câu nói: Lại hết tiền à, có thể vui nhưng trong lúc tức giận thì lại thành một câu nói tổn thương.
Nhưng dẫu sao vẫn là sự thật, tôi đã lo được cho tôi đâu, vẫn phải ở trọ, vẫn phải ở chung, vẫn xin tiền bố mẹ rồi tiêu tiền, hết tiền, xin tiền, có ý chí mà lười, biết hướng đi mà lười, mãi chẳng mang lại thành tựu gì
Tôi cũng chẳng biết làm thế nào nữa, giá như có ai đọc bài này, một độc giả lắng nghe và muốn chia sẻ cùng tôi thì tốt biết mấy

Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
datlee1702
Mình rất đồng cảm và muốn gởi đôi lời động viên đến bạn là hãy cố gắng vượt qua giai đoạn này nhé. Mình bắt gặp hình ảnh của mình vài năm về trước trong bài viết của bạn 😊. Ở độ tuổi mà vẫn chưa thể lo được gì cho bản thân, lại còn hoàn toàn phụ thuộc vào gia đình thì cá nhân mình nghĩ cả 2 bên đều chịu nhiều áp lực. Từ đó dẫn đến những xung đột ngầm trong mối quan hệ gia đình. Thật tệ khi đối đãi tốt với người ngoài mà lại hà khắc vời người thân đúng không ạ?. Đến độ tuổi chính chắn hơn, tìm được việc làm, có được đồng lương, bị xã hội vùi dập, bị bạn bè chơi xấu, bị đồng nghiệp đâm thọt thì tất cả những cú shock đấy sẽ định hình lại được cách hành xử của bạn với gia đình, mình nghĩ thế. Bởi gia đình có rầy la bao nhiêu cũng không bì được sự khắc nghiệt của xã hội. Mong bạn vững tin trong cuộc sống và cố gắng hạn chế những suy nghĩ tiêu cực nhé !
- Báo cáo

Fiume2que
Cảm ơn anh ạ. Theo thời gian thì mình sẽ cân bằng lại được đúng không ạ. Em buồn vì em hiểu nhưng chẳng làm được rồi thời gian cũng chẳng quay trở lại được. Thôi thì mong thời gian sẽ giúp em thêm nhiều vết thương bên ngoài để càng thấy thương và yêu với gia đình mình hơn
- Báo cáo
datlee1702
@Fiume2que Đúng rồi. Anh tin là em sẽ làm được. Cố lên !!
- Báo cáo
Ngữ Tồ
Đọc xong bài viết rất muốn gửi đôi điều tới bạn, trước là gửi lời động viên bạn sớm vượt qua giai đoạn này, sau cũng mong bạn sớm tìm được cách giải quyết vấn đề này. Bởi lẽ suy cho cùng thì cha mẹ vẫn là yêu thương con cái, họ có nói gì nhưng họ vẫn để dành tiền cho bạn, họ nấu những món ăn mà họ nghĩ là bạn thích, và họ nói về những khoản chi cho bạn với người khác cũng là để khoe về bạn( trường tốt thì học phí lại càng cao). Mình đã từng gặp nhiều bố mẹ nói về những khoản để chi cho con cái học tập với giọng nói và đôi mắt sáng đầy dáng vẻ tự hào,nên mong bạn đừng hiểu lầm bố mẹ về vấn đề này. Là một người con đã đi lm xa gia đình,mình luôn trân trọng những phút giây được về với bố mẹ, hi vọng bạn sớm giải quyết được vấn đề,để có những phút giây vui vẻ bên gia đình.
- Báo cáo

Fiume2que
vầng có lẽ là em đã phớt lờ cái tự hào của bố mẹ mà chỉ tập trung vào sự khó chịu của bản thân
- Báo cáo

Dương Cuội
Việc quan trọng nhất đối với bạn là kết nối với gia đình. Điều mà tôi cảm nhận ở đây, bạn là 1 người tình cảm đấy nhưng mà cách thể hiện của bạn giữa bên ngoài và bên trong khác nhau. Bên ngoài bạn hoạt bát vui vẻ với ng nhà nhưng bên trong thì ngược lại, thậm chí có thể mới đầu các bạn bè thân thiết của bạn cũng thế, lúc đầu chơi rất vui vẻ nhưng khi thân thiết rồi thì khác. Rồi còn câu nói như là "lại hết tiền à" tôi thấy n cũng k có gì cả, hãy coi n là 1 câu bông đùa của bố mẹ thôi, tại sao bạn lại nhạy cảm như thế? Điều quan trọng bây giờ bạn cần làm là phải thấu hiểu được nội tâm của bạn, bạn đang muốn mình trở thành người ntn, bạn k thích bố mẹ nói như thế sao lại k mở lời nói ra bạn muốn cái gì? Con người rất buồn cười ở 1 chỗ, chúng ta đều nói những điều mà chúng ta không muốn, còn những điều chúng ta muốn thì lại bắt người khác phải đoán ý?
- Báo cáo

Dương Cuội
Việc quan trọng nhất đối với bạn là kết nối với gia đình. Điều mà tôi cảm nhận ở đây, bạn là 1 người tình cảm đấy nhưng mà cách thể hiện của bạn giữa bên ngoài và bên trong khác nhau. Bên ngoài bạn hoạt bát vui vẻ với ng nhà nhưng bên trong thì ngược lại, thậm chí có thể mới đầu các bạn bè thân thiết của bạn cũng thế, lúc đầu chơi rất vui vẻ nhưng khi thân thiết rồi thì khác. Rồi còn câu nói như là "lại hết tiền à" tôi thấy n cũng k có gì cả, hãy coi n là 1 câu bông đùa của bố mẹ thôi, tại sao bạn lại nhạy cảm như thế? Điều quan trọng bây giờ bạn cần làm là phải thấu hiểu được nội tâm của bạn, bạn đang muốn mình trở thành người ntn, bạn k thích bố mẹ nói như thế sao lại k mở lời nói ra bạn muốn cái gì? Con người rất buồn cười ở 1 chỗ, chúng ta đều nói những điều mà chúng ta không muốn, còn những điều chúng ta muốn thì lại bắt người khác phải đoán ý?
- Báo cáo

Dương Cuội
Việc quan trọng nhất đối với bạn là kết nối với gia đình. Điều mà tôi cảm nhận ở đây, bạn là 1 người tình cảm đấy nhưng mà cách thể hiện của bạn giữa bên ngoài và bên trong khác nhau. Bên ngoài bạn hoạt bát vui vẻ với ng nhà nhưng bên trong thì ngược lại, thậm chí có thể mới đầu các bạn bè thân thiết của bạn cũng thế, lúc đầu chơi rất vui vẻ nhưng khi thân thiết rồi thì khác. Rồi còn câu nói như là "lại hết tiền à" tôi thấy n cũng k có gì cả, hãy coi n là 1 câu bông đùa của bố mẹ thôi, tại sao bạn lại nhạy cảm như thế? Điều quan trọng bây giờ bạn cần làm là phải thấu hiểu được nội tâm của bạn, bạn đang muốn mình trở thành người ntn, bạn k thích bố mẹ nói như thế sao lại k mở lời nói ra bạn muốn cái gì? Con người rất buồn cười ở 1 chỗ, chúng ta đều nói những điều mà chúng ta không muốn, còn những điều chúng ta muốn thì lại bắt người khác phải đoán ý?
- Báo cáo