Thương Mình, Dẫu Từng Vỡ Tan
Có một câu nói mà tôi vô tình đọc được ở đâu đó: “Trái tim con người giống như một chiếc bình pha lê. Khi vỡ, nó không kêu to mà chỉ...
Có một câu nói mà tôi vô tình đọc được ở đâu đó: “Trái tim con người giống như một chiếc bình pha lê. Khi vỡ, nó không kêu to mà chỉ rạn nứt lặng lẽ.” Tôi không nghĩ mình hiểu được điều đó, cho đến khi trải qua những đổ vỡ trong đời.
Chúng ta đều từng trải qua những ngày mà mọi thứ xung quanh như sụp đổ. Có thể đó là một mối tình sâu đậm, một tình bạn mà ta trân quý, hoặc thậm chí là chính niềm tin vào bản thân. Với tôi, đó là một cuộc tình tưởng chừng không bao giờ kết thúc. Tôi từng nghĩ mình sẽ cùng người đó nắm tay đi qua mọi thử thách của cuộc sống. Nhưng rồi, như một cơn bão không báo trước, mọi thứ vỡ tan. Tôi đứng giữa những mảnh vỡ, lặng im nhìn chiếc bình pha lê của mình rạn nứt, không biết phải làm gì.

Giữa Cơn Bão Cô Đơn
Sau chia tay, tôi sợ cô đơn đến mức làm mọi cách để tránh đối diện với chính mình. Mỗi tối, tôi tải những ứng dụng hẹn hò, lướt màn hình vô định, trò chuyện với những người xa lạ mà chính tôi cũng chẳng nhớ tên. Tôi hy vọng tìm được ai đó để lấp đầy sự trống rỗng trong lòng. Nhưng càng cố gắng, tôi càng thấy mình lạc lõng.
Những cuộc trò chuyện thoáng qua chỉ như lớp băng mỏng phủ lên bề mặt trái tim tôi – một lớp băng dễ vỡ tan chỉ với một cú chạm nhẹ. Tôi bắt đầu kiệt sức, không chỉ vì sự trống trải, mà còn vì chính mình đã đánh mất sự kết nối với bản thân.
Dừng Chạy Để Hiểu Mình
Rồi một ngày, khi những ứng dụng trên điện thoại chẳng còn gì hấp dẫn, khi các cuộc hẹn hò trở nên vô nghĩa, tôi ngồi lặng yên giữa căn phòng của mình. Đó là lần đầu tiên tôi không chạy trốn, không cố khỏa lấp. Tôi nhìn vào những vết nứt trong lòng mình và nhận ra: không ai có thể chữa lành chúng, ngoài tôi.
Tôi bắt đầu dọn dẹp. Không chỉ là những đồ vật trong căn phòng, mà cả những góc khuất trong tâm hồn. Tôi buông bỏ những mối quan hệ không đi đến đâu, từ bỏ thói quen tìm kiếm sự công nhận từ người khác, và để lại những khoảng lặng trong lòng mình.
Tôi học cách tha thứ cho bản thân – tha thứ vì những sai lầm, vì đã yếu đuối và lạc lối. Tôi bắt đầu chăm sóc chính mình, từ những điều nhỏ nhặt nhất: ăn uống lành mạnh hơn, đọc sách, đi dạo dưới ánh nắng, và viết ra những cảm xúc chồng chất trong lòng.

Hành Trình Quay Về Với Chính Mình
Qua thời gian, tôi nhận ra rằng sự chữa lành không phải là tìm kiếm một người khác để lấp đầy trái tim. Sự chữa lành đến từ việc học cách yêu thương chính mình. Những nỗi đau mà tôi từng nghĩ sẽ làm tôi gục ngã, giờ đây trở thành bài học quý giá, giúp tôi trưởng thành hơn, hiểu rõ giá trị của bản thân hơn.
Tôi không còn tìm kiếm hạnh phúc trong sự hiện diện của người khác. Thay vào đó, tôi tự mình gieo những hạt giống yêu thương vào tâm hồn – những hạt giống sẽ nảy mầm, lớn lên, và tự chữa lành những vết nứt từ bên trong.

Kết thúc để bắt đầu
Bây giờ, tôi không còn là cô bé của năm ngoái – yếu đuối, chạy trốn, và lạc lối. Tôi là một phiên bản đủ mạnh mẽ để đứng dậy từ những đổ vỡ, để nhìn về phía trước với lòng tin vào bản thân.
Nếu ta cũng đang lạc lối, hãy nhớ rằng: ta là người duy nhất có thể lấp đầy những khoảng trống trong lòng mình. Đừng sợ cô đơn, vì đó là cơ hội để ta trò chuyện với chính mình, để tìm lại những gì đã mất.
Chúng ta đều như những chiếc bình pha lê – đôi khi rạn nứt, đôi khi vỡ tan. Nhưng qua thời gian, với sự dịu dàng và yêu thương, chúng ta có thể ghép lại những mảnh vỡ ấy thành một phiên bản đẹp hơn, mạnh mẽ hơn. Và khi ta biết đủ đầy, thế giới sẽ đáp lại bằng những điều xứng đáng.
Vậy nên, hãy học cách yêu mình. Vì mình xứng đáng.

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất