Thư gửi tôi, tuổi 19!

 Cậu ổn mà, phải không?
Tớ nghĩ rằng câu trả lời của của cậu là “Không, mình không ổn tý nào cả”. Hơn ai khác trên thế giới này, tớ luôn hiểu rõ cậu. Cậu, chúng mình luôn rơi vào mớ hỗn độn này. Những vấn đề xung quanh bản thân, những luồng suy nghĩ tiêu cực luôn ôm lấy mình. Tớ luôn tự hỏi rằng, cái gì đã chống đỡ ta sống nhiều năm tới vậy?
.
Cậu vẫn thế, cái vỏ bọc bên ngoài cậu xây dựng nên luôn vui vẻ,hoà đồng. Cậu luôn nghĩ cho người khác, luôn lắng nghe giúp đỡ những lúc họ cần.  Điều đó cho cậu thực sự rất mạnh mẽ. Tớ ngưỡng mộ cái cách cậu lọc những giọt nước mắt là nhờ những tấm gan, để đưa nó ra khỏi đường bài tiết chứ không phải qua tuyến lệ. Cậu tự học cách chữa lành vết thương mình, cậu nhận ra cái “ thực” là mình đang không hạnh phúc, học cách chấp nhận nguyên nhân và hiểu rằng mình phải để nó ra đi 
.
Cậu sợ hãi khi người khác nhìn thấy cậu khóc, thấy vẻ yếu đuối trong cậu. Sợ bị cười nhạo, sợ bị chỉ trích, đánh giá của người ngoài.  Cũng vì thế cậu luôn bó buộc mình trong thế giới ấy, bao la không có lối thoát. Việc tuổi thơ không mấy vui vẻ đã tạo nên con người như thế. Luôn gồng gánh bản thân về phía trước. Những cậu biết không? Cái vỏ bọc mà mình tạo ra ấy lại đang giết chết tâm hồn mình. 18 tuổi, cái tuổi mà một cô bé mới lớn nên mộng mơ, yêu đời. Cậu lại không thể!
Nhưng cậu à, việc được nói ra, được chia sẻ cũng không khó khăn như cậu nghĩ. Cậu sẽ thấy rằng việc cậu cứ tỏ ra ổn sẽ không giải quyết được vấn đề, mà chỉ làm bức tường ấy cao hơn thôi. Việc cậu cần là một cái ôm, một câu khích lệ của người thân, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng, đơn giản hơn nhiều. Nên hãy tập nói ra những gì mình nghĩ nhé. Cậu chắc chắn sẽ thoải mái hơn bây giờ đó.
Mình cùng nhau cố gắng nhé!
Cái mà mình đang có là cái tuổi trẻ này, cậu đang ở cái độ tuổi sung sức nhất cuộc đời, cái tuổi để trải nghiệm, để thất bại, để học tập, để cố gắng. Nếu cậu là mũi giáo luôn hướng về phía trước, tớ sẽ là cái khiên, tớ sẽ không che chở cậu khỏi những vết thương của sự thất bại, nhưng tớ sẽ chắc chắn sẽ bảo vệ ý chí kiên cường của cậu, tớ sẽ đảm bảo rằng cậu sẽ không quay đầu vì bất cứ thứ gì. 
Tớ biết cậu rằng có thể làm nhiều hơn, tốt hơn và sáng tạo hơn những gì cậu đang thể hiện. Nên, cậu cần và phải thoát ra khỏi lớp vỏ bọc, phải trải qua những lần vấp ngã đó, những thất bại "để đời" tích lũy nhiều  kinh nghiệm để đặt được những điều cậu muốn nhé.
Lời cuối cùng tớ cảm ơn cậu đã không đánh mất bản thân mình mà cố gắng gượng qua. Cảm ơn cậu vì biết thương cảm, san sẻ tình yêu của mình cho những người khác. Cảm ơn cậu đã lắng nghe và giúp đỡ những người có vấn đề tâm lý như mình. Cảm ơn cậu đã luôn ước mơ, dám trải nghiệm và chịu đựng những cú ngã của cuộc đời.
Tớ sẽ luôn bên cậu, thương cậu nhiều.