Thời này ai còn viết thư tay.
Chẳng có cái gì thể hiện được sự chân thật và tình cảm như một bức thư tay cả. Tôi thích viết thư ( dù chữ xấu ), và thích nhận...
Chẳng có cái gì thể hiện được sự chân thật và tình cảm như một bức thư tay cả.
Tôi thích viết thư ( dù chữ xấu ), và thích nhận thư tay lắm ( dù ngoài kia người ta đã chuyển sang thời đại 4.0 lấy tốc độ làm chủ và chẳng mấy ai còn quan tâm đến phương tiện vận chuyển thông tin chậm chạp và cũ kỹ ấy nữa rồi).
Nhưng bài này chẳng phải để nói về ý nghĩa nhân văn hay giá trị của thư tay.
Mà để chia sẻ 2 câu chuyện gửi thư xong là chia xa đã diễn ra trong cuộc đời.

Một là cô bạn đại học, tính cách khác biệt, thân nhau vì suốt ngày đi học muộn nên 2 đứa phải chia nhau bàn cuối lớp. Ngày cô ấy Nam tiến làm việc, tôi ra tiễn chẳng có quà gì, chỉ kịp dúi vào tay tấm thiệp viết vài dòng chúc may mắn. Mọi thứ vẫn ổn với 2 đứa, ngoài vài ba lần gọi điện khóc lóc với nhau về những phát tát đau điếng của cuộc đời ra thì cũng không có gì đáng nói. Sinh nhật mỗi đứa, vẫn là những bức thư tay được gửi đi 2 đầu cầu nam bắc. Quà có thể không có, nhưng thiệp đi kèm thì luôn kín chữ bên trong.
Nhưng thứ gọi là tình bạn sâu sắc, cũng có thể đứt ngang chỉ vì lý do ngớ ngẩn, mà có lẽ nếu chúng tôi là người ngoài cuộc, chúng tôi đều sẽ cười vì sao lại trẻ con đến thế. 2 năm sau tôi mới biết tại sao chúng tôi không liên lạc nữa, khi cô ấy đủ can đảm nói, tôi thì đủ dũng khí để nghe, gửi kèm bức ảnh của bức thư cuối cùng cô ấy viết cho tôi. Thế là chúng tôi đã không còn nhận được thư của nhau 2 năm rồi.
Thứ hai, là dòng chữ viết trên tờ giấy note xé từ quyển sổ ghi cảm nhận của khách sạn, gửi cho crush.
Anh ta là hướng dẫn viên của đoàn trong chuyến du lịch đó ( và thực ra là hướng dẫn viên yêu thích của cả công ty, nên chúng tôi đã biết nhau 2 năm rồi). Phải nói rằng tôi chưa bao giờ là người chủ động trong các mối quan hệ. Nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi lấy hết can đảm mời anh đi chơi. Sau đó chúng tôi cũng có vài bữa đi ăn, đi chơi, đi café chém gió, thêm vào ngày ngày gửi nhạc, nhắn tin nói chuyện qua lại. Qua những điều từng chia sẻ, tôi đã nghĩ chúng tôi rất hợp nhau. Đặc biệt là những cuộc trò chuyện qua tin nhắn thường của điện thoại chạm đúng đến cái sở thích mà chẳng ai biết của tôi. Khi đó tôi cảm giác đã tìm đúng định mệnh của mình và sống trong những ngày có thể coi là hạnh phúc.
Rồi bùm, anh ta biến mất.
Không còn tin nhắn, không còn hỏi han. Tôi chờ đợi và chờ đợi, rồi vẫn là người chủ động gọi điện mời anh ra nói chuyện. Tôi bị từ chối, vì “đợt này anh bận”. Nhưng vì là đối tác, nên chúng tôi vẫn phải gặp nhau trong chuyến du lịch của công ty. Anh ta lạnh nhạt, tôi thì cố gắng giữ bình tĩnh. Thậm chí khi tôi và bà chị tình cờ đi ngang qua sảnh khách sạn, thấy anh ta ngồi đó một mình, tiến ra bắt chuyện thì vẫn chỉ nhận được câu anh đang bận lắm. Chúng tôi cảm thấy đang làm phiền, nên chào và lên phòng.
Nhưng vẫn là tôi, chằng thể che giấu cảm xúc của mình. Tôi xé tờ giấy trong sổ ghi cảm nhận của khách sạn, viết vào đó một câu mà tôi đã luôn rất muốn nói ra, chạy xuống dúi vào tay rồi chạy lên ngay, vì tôi biết, mặt tôi lúc đó chắc sánh ngang mặt trời rồi.
Em nhớ anh nói rằng anh rất bận, nên anh chỉ cần đọc 3 chữ đầu của câu này thôi.
2 tháng sau anh ta công khai người yêu, 6 tháng kể từ ngày đó anh ta cưới.
À thì ra anh ta bận yêu đương với người khác.
Đó là lần đầu tiên tôi thực sự muốn bắt đầu tình yêu với một ai đó. Cũng là lần tôi cảm thấy yêu đương thực sự khiến mình ngu ngốc đi rất nhiều. Và chứng bệnh sợ hãi đàn ông lại phát tác, khiến tôi e ngại với tất cả những mối quan hệ xung quanh.
Crush đúng là crush, chỉ là để làm tan nát tim mình mà thôi.
---
Đến giờ thì tôi vẫn giữ thói quen viết thiếp chúc mừng sinh nhật cho một và người bạn, nhưng vẫn chưa đủ can đảm gửi thêm một bức thư tình cho ai.
Nhưng chắc chắn sau này trước cửa nhà sẽ có một hòm thư màu đỏ...

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Just A.G
Mình vẫn luôn yêu thư tay. Đối với mình mà nói, thư tay vẫn là một thứ thiêng liêng, rất tình, rất thơ. Mình vẫn giữ vài lá thư mà tuổi đời của nó còn hơn cả tuổi mình nữa. Quý lắm!
Cũng vì thế mà mình viết kha khá thư tay cho tình đầu của mình, cũng chau chuốt câu chữ, chép lời bài hát, gửi lá thu vàng,... cho cô ấy. Đắc chí lắm, chắc mẩm nàng sẽ thích mê :)). Buồn thay, không phải ai cũng yêu thư tay, không phải ai cũng biết trân trọng những trang giấy mang cả tâm tình ấy. Không một lá thư hồi đáp, cũng chẳng có lấy một ánh mắt yêu thương.
Sau này khi mà ai đi đường nấy rồi, có một lần sang nhà cô ấy chơi (chia tay xong vẫn là bạn bè bình thường nha), 2 đứa có nhắc về vài kỷ niệm cũ, mình lại nhớ về mấy lá thư xưa. Lúc ấy mới vỡ lẽ ra, cô ấy đã làm mất (cả vô ý và có chủ ý) quá nửa. Tiếc cái công chau chuốt câu chữ ngày xưa, thương mấy lá thư nhọc nhằn vì mang trái tim mình tới nhầm chỗ mà phải chịu đắng cay, mình nói với cô ấy một câu nửa đùa nửa thật rằng: "Mình không thành đôi lứa âu cũng là cái số, nhưng mấy lá thư kỷ niệm này chẳng có tội tình gì, "nhân chứng lịch sử" cả đấy, liệu mà bảo vệ cho cẩn thận vào. Nhắm không làm được thì gửi lại đây, anh "bảo vệ nhân chứng" cho". Cô ấy không chịu và cười bảo mình: "Đúng là người sống trong quá khứ!". Ai mà biết tương lai sẽ có những gì xảy đến, nhưng có thể những kỷ niệm như thế, cô ấy chưa chắc sẽ được trải nghiệm lần thứ hai trong đời!
Đúng là chưa chắc cô ấy sẽ được trải nghiệm điều ấy lần thứ hai trong đời, nhưng nực cười hơn, chính mình cũng chưa chắc sẽ được trải nghiệm điều ấy một lần nào nữa. Các mối tình sau này, mình đã không bao giờ cân nhắc việc viết thư tay như một lựa chọn cho việc lãng mạn nữa. Sợ rằng lại nhầm người không biết trân trọng, tội những lá thư mà cũng tiếc cho cái công sức gửi gắm của mình.
Mong rằng trong tương lai, không chỉ riêng mình mà tất cả chúng ta đều có thể được trải nghiệm lại cảm giác được cầm lá thư trao tay nhau một, à không, nhiều, rất rất nhiều lần nữa, để những lá thư tay mãi được vẹn nguyên giá trị của nó...
- Báo cáo

Thekirakira
Thật sự là, những gì mình đặt cả tâm sức vào mà dở dang thì sau này khó có thể làm lại được nữa.
Nhưng sau này nghĩ lại, tất cả kỷ niệm, dù vui hay không vui, cũng đều trở thành những điều đáng nhớ. Có người nói với mình là thà tiếc vì đã làm còn hơn phải hối tiếc vì chưa làm. Nên mình nghĩ thay vì tiếc công ngày xưa, hãy nghĩ mình đã làm những gì mình muốn làm, còn người ta đáp lại thế nào thì lại là chuyện của người ta rồi. Câu trả lời sau đó bạ cũng đã có khi 2 người không đến được với nhau, vậy thì đó rõ ràng không phải người thuộc về bạn rồi. Đã không đúng người, thì không thể đòi hỏi điều gì, hơn nữa lại còn là sự trân trọng. Đó cũng là những gì mình tự an ủi bản thân mỗi ngày sau khi anh crush đi lấy vợ :D
Không biết là bạn đã có cơ hội viết thêm lá thư tình nào chưa. Nhưng hi vọng là bạn sẽ tìm được người trân trọng những gì thuộc về bạn, vì những người sống trong quá khứ thường rất trân trọng tình cảm, nên rất đáng quý.
- Báo cáo

Myhangu
Em vào vì tiêu đề, để nói rằng hiện tại em vẫn viết và gửi thư tay, viết thiệp và các lời nhắn vô giấy note.... Nói chung là em thích viết tay lắm ạ. ^^
Em mong là tình bạn của hai chị sẽ lại tiếp tục, có thể vào một ngày một dịp nào đó sau này, biết đâu lại bằng một lá thư hay thiệp viết tay. ^^
Chúc chị cũng sớm nhận được một lá thư/ mẩu giấy tỏ tình để bắt đầu một cuộc tình đẹp mới luôn hahhaa.
- Báo cáo

Thekirakira
Chào em, cảm ơn vì lời chúc của em. Chị và cô bạn ấy đã thử nói chuyện lại với nhau rồi, nhưng giờ 2 đứa ở 2 nơi khác nhau, thế giới quan đã khác nhau nhiều lắm, nên chẳng còn được sự đồng cảm khi xưa
Không ước ao gì một lá thư tỏ tình, 1 mẩu giấy chúc một ngày mới tốt lành là đủ rồi ấy. Chúc em một ngày nhiều niềm vui nhé :D

- Báo cáo
harryhoang761993
[Đã xóa]

Padman
Hiện tại mình vẫn có viết thư tay với một bé bạn nhỏ tuổi sống khác tỉnh mình. Cũng vui lắm nghe., viết viết nhiệt tình. Lúc đầu chữ đẹp thôi rồi, sau càng viết càng nghĩ được nhiều thứ nên chữ bắt đầu xấu dần
. Rồi coi, à, lúc đầu mình viết thư rồi đem ra bưu điện bỏ vào thùng thư, xong cái, thư đợi cả tháng trời mới biết là nó không đi đến tay người nhận. :v Xong rồi mình chuyển qua cái loại thư gửi đảm bảo ấy. Ít nhất một tháng sẽ nhận được thư, bận quá thì hai ba tháng. Cơ mà cái cảm giác đợi thư, nhận thư, đọc thư ai đó nó phấn khích thấy bà cố luôn. Vui ha? 


- Báo cáo

Thekirakira
Dạo này mình còn không có can đảm gửi thư tay nữa vì chữ xấu quá
. Cảm ơn vì một câu chuyện tích cực. Ít nhất nó cho mình biết rằng vẫn có những người cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ khi nhắc tới thư tay :D

- Báo cáo

Padman
:)) lâu mình không vào spiderum, bạn pót bài đúng ngày sinh nhật mình luôn. Mình sẽ rất vui nếu bạn nhận bưu thiếp từ mình, có muốn thử không bạn? 

- Báo cáo

Padman
À quên, sau này nhà mình cũng sẽ có một cái hộp thư màu đỏ như thế này. Đẹp ha. 

- Báo cáo

Thekirakira
Hi vọng là màu đỏ sẽ đem lại may mắn cho những bức thư và người nhận :D
- Báo cáo

Padman
:)) Màu đỏ rất đẹp
- Báo cáo